Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

Cuối cùng...Ta sẽ gọi Mẹ

         Khi người ta biết nói, tiếng nói đầu tiên thường là tiếng Cha.
         Trẻ thơ bập bẹ gọi Cha và tin cậy mở to mắt nhìn, đưa tay lên chờ cha bế bằng đôi cánh tay vững chắc. Đôi tay đó nói rằng: " Bé con - hãy yên tâm. Ta sẽ nuôi nấng, che chở và đưa con vào đời 1 cách an toàn. Bằng đôi tay này Ta sẽ dẹp chông gai, lát đường, trồng hoa để con đường của con đi thật bằng phẳng, đẹp đẻ."
         Bằng đôi tay, Cha đặt con lên cánh cung và dùng toàn lực xé gió bắn mủi tên mà trên đó có ý chí của con bay đi theo con đường con muốn đi và đến. Mà than ôi, ở cái đích con đến nhiều khi con đến nơi mà Cha không chạy đến kịp để cùng cười vui với con.... Cha đã mệt mỏi ngã xuống dọc đường rồi!
         Còn Mẹ, Mẹ chính là nơi êm ấm nhất trên thế gian này mà 1 người  phải có.
         Mẹ sinh ta ra đời sau khi đã nâng niu, bao bọc, giữ gìn ta trong bụng suốt 9 tháng, 10 ngày. Mẹ cho ta lấy từ người giòng sữa ngọt ngào có lẫn vị mặn của máu. Mẹ đau đớn, khổ nhọc sinh con nhưng lại vui sướng khi nghe con gọi Cha trước tiên. Mẹ rạng rỡ khi con nằm yên, tin cậy trong tay Cha. Mẹ không muốn giành một chút công lao nào cho mình. Mẹ dạy con yêu Cha. Mẹ nói với con về những cực nhọc Cha đã làm cho con, vì con. Mẹ không nói với con về sự chăm bẩm của Mẹ đối với đứa bé sơ sinh, những giọt nước mắt sợ hải khi con đau ốm, những niềm vui khi tắm rửa, cho con ăn, nhìn con lớn lên mỗi ngày. Mẹ hạnh phúc nhìn theo con khi con bước ra cửa từ lúc con bắt đầu đi học, đến khi con đi làm, đi chơi với người yêu, đi lấy chồng, lấy vợ.... lúc nào mẹ cũng nhìn theo con dù đứa con đó mới sinh hay đã già,  Cứ Mẹ còn sống , Mẹ còn muốn nhìn thấy mà kể cả khi mắt quá mờ không còn nhìn thấy gì Mẹ cũng một mực nhìn theo con. Có thể nói nếu cái nhìn đó có thể khắc lai, để dấu lại thì một biển cát mênh mông cũng không đủ để đếm.
          Khi con chào đời - con khóc dù chưa có nước mắt, tiếng khóc đó nói rằng con cần có Cha Mẹ ở bên con. Khi con tập nói, con gọi Cha... nhưng khi con đau đớn cần chia sẻ, an ủi, khi con ý thức được những nguy hiểm chết người tiếng nói cuối cùng phát ra từ mỉệng con lại là tiếng Mẹ.
       Khoa học hình sự đã chứng minh rằng lúc người ta đau khổ cùng cực, lúc người ta hốt hoảng ... tiếng kêu thảng thốt lúc đó là " Ôi, Mẹ ơi ... " bởi vì đứa con cùng người sinh ra nó có 1 đoạn máu thịt dù đã cắt rời nhưng vĩnh viễn không đứt luôn được. Đứa bé trong bụng Mẹ ôm nhau mà sống. Đến khi ra đời - sợi dây nhau nối liền giữa Mẹ và con đã được cắt đi nhưng máu thịt của con là của Mẹ, vì vậy Mẹ sẽ đau khi ta đau, Mẹ phải buồn khi ta buồn. Mà dẫu cho ta có quên Mẹ thì Mẹ lại không thể quên ta vì ta từ Mẹ mà có, từ Mẹ mà sinh ra. Ta bắt đầu từ mầm sống của Cha nhưng mang trong mình máu thịt của Mẹ. Ta đã chia sẻ của Mẹ từ giòng máu đến xương, thịt và tinh thần.
          Và vì thế ta sinh ra, gọi Cha đầu tiên nhưng ta luôn gọi mẹ khi cần kể lể, an ủi, đỡ đần bởi  Mẹ không bao giờ thắc mắc tại sao ta gọi Mẹ. Mẹ sẽ xả thân làm tất cả những gì ta muốn, Mẹ sẽ bảo vệ ta với bản chất hung dữ của 1 con gà mái đối chọi với diều hâu. Mẹ sẽ nuốt lệ mà bênh vực ta dù lòng Mẹ có đau đớn vì ta hư hỏng .....chỉ vì 1 lẽ thông thường : Ta là con của Mẹ.
         Và ta hiểu điều đó nên ta sẽ gọi Mẹ vào những lúc ta biết sẽ không còn ai bên ta để lo lắng cho ta, không còn ai sẽ làm tất cả vì ta mà không cần hỏi bất cứ câu hỏi nào.
          Vì  thế, cuối cùng ta sẽ gọi Mẹ...
               Mẹ như chút gió trong ngày
               mát lòng ta buổi trưa đầy nắng hanh
               Mỗi khi việc lớn không thành
               Ta về bên, Mẹ dỗ dành như xưa.
               Mỗi lần nước mắt như mưa,
               ta gom oan khổ về thưa cùng người
               Mẹ ngồi chẳng nói nên lời ...
               lưng khòm mang nặng nỗi đời cho ta
              ( Những đứa con giòng họ Phạm kính gởi tặng Ba Mẹ )
         

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Xin cho ĐỦ

Xin đủ sáng
Để xóa nhòa bóng tối
Đủ bao dung để quên hết giận hờn
Đủ lòng tin để sống thật hơn
Đủ hoa cỏ để đời thêm rực rỡ

Xin thật đủ khí trời cho hơi thở
Đủ yêu thương để luôn biết yêu thương
Đủ mất mát để lòng thôi chật hẹp
Đủ thời gian để đến cửa thiên đường

Và xin đủ khoảng trời riêng nhỏ bé
trong cuộc đời cho mọi lứa đôi
Xin cho đủ những lời ca nồng ấm
tặng cho người và tặng cả cho tôi

Nếu chưa đủ .........
Xin đừng ngưng tìm kiếm
trong ngày qua những dư vị tốt lành
Để đủ niềm vui - bước qua bất hạnh
Còn nỗi đau cứ gởi trả trời xanh......

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Gối cúc

Cúc vàng hong nắng thu
Chứa đầy một gối mộng.
 Đêm qua vợ gối đầu
    Áo đầy hương cúc ủ
    tóc thơm tràn đêm sâu.

Áo Lụa

Ta vẫn còn vườn cũ,
đốt lá đêm giao thừa,
gởi cho một mùa xưa,
mảnh tàn hương quá khứ.

Không có hoa về dự,
không còn trăng ghé thăm,
ngọn lửa đêm cuối năm
cháy nghẹn ngào lá úa.

Em xưa tên Áo Lụa,
bay mỏng manh qua đời,
trói lòng ta quá chặt
trong mảnh tình xa xôi
....................................
       Tháng Giêng rồi em ơi,
Em không về cùng tôi
đêm cuối năm đầy gió.

        Một đóm lửa nho nhỏ.........
        ......................
        thổi cháy bùng đơn côi!

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

Người xưa

Hương cúc như thời gian, 
thơm bàng hoàng quá khứ
Người xưa trong áo lụa,
tiệc hoa không đến dự!

Rượu tràn chung tư lự.......
Ta say như lời thề,
lối xưa dìu ta về.
Đời chỉ toàn là mê!
   
Hình như nghìn năm rồi.
Đàn trăng thôi ngân rồi.
Mà tình trăng không rời...
Hoa vàng chi hoa ơi!

Trăng 16

Sân nhà cúc nở vàng.
..........
Hoàng hạc bất phục phản. 
Tóc xanh bối rối bạc, 
ngắn dài sợi thời gian.

Hư ảo trăng 16
Tròn thêm đêm này thôi,
rơi nhanh giọt sương sớm...
Cõi thế gian khuyết rồi!

Mảnh tình xưa rất nhẹ,
Gởi theo lá thu vàng
............................
mỗi mùa rơi một ít ...
Sao mãi còn hoang mang?

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Yêu thì nên đi đường thẳng...

Ta đang đứng ở hai bờ sông vắng.
Sao anh chưa sang?
Để cho nắng vàng
cứ rớt trên giòng sông lặng lẽ.
Để cho gió cứ lay đôi bờ lau,
những cành hoa lau rung nhẹ...
Lời của lau thầm thì những gì.... Anh có biết không?
Sao anh cứ đứng bên kia bờ sông???
Anh chờ em... tan ra thành sóng?
Hay anh chờ nghe em nói với thinh không,
rằng :" em sẽ chờ anh đi một đường vòng,
em sẽ nhắm mắt, để chỉ nghe hơi anh thở.... ?"
Anh chậm trễ,
hay là em bỡ ngỡ!
Sao mình cứ đứng yên hai bên bờ sông??? 
Để đợi chiều rơi vào trong hư không.
Để nhìn nắng rớt từng sợi trên sông.
Để hiểu rằng sẽ không có đường vòng.
Vì khi yêu - tốt nhất là nên đi đường thẳng.
Anh đừng chờ 1 dòng tin em nhắn...
Em luôn rất tự kiêu!
( Dù lòng đã liêu xiêu )...
Dù đã chờ anh từ sáng đến chiều.
Dù gió đã nổi trên giòng sông im vắng.

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Này em...

Em có như thế nào
Tôi cũng cứ yêu em
Như bình minh trải lòng cho vạn vật,
như sơn ca trời sinh ra phải hát,
như mùa xuân thì hoa trái trĩu cành!
.........................
Em có là một cô gái đành hanh,
hay nhu mì như áng văn chương cổ...
Tôi vẫn cứ yêu em như lời tôi thố lộ
riêng với trăng sao những buổi tối một mình.
......................
Được... hay thua? chỉ là chút hư vinh
Tôi được em?
Hay mất em cũng thế!
Chỉ là đau thôi...
mà quên thì không thể.
Đừng tin tôi khi tôi nói ... quên rồi.
Em vì đâu mà quanh quẩn bên tôi???
Dù tôi vẫn nói về em
bằng những lời thơ cay đắng.
thì em vẫn là cõi đời rất thật..
Một cõi đời kết nhớ thương ngọt mật,
một cõi đời như giếng trời trong vắt,
in hình tôi chao đảo bước chân đi.
...................
Vì cuộc đời luôn sắp sẵn chia ly,
tôi đem theo em vào tận chốn vô vi,
..... Em ơi,
" Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ...." ( nhạc Trịnh Công Sơn )

Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011

Thở dài.

Giang hà sao trôi xuôi một giòng?
Mây trời sao bay chi mênh mông?
Tình ơi ... sao như giòng sông
buồn hiu không một gợn sóng!

    Người thề không quên đường xưa....
    Nhưng mùa sang mang theo trời mưa.
    Thu sang mang theo lá vàng.
    Lời thề phai theo thời gian.

Người ở quê

Không còn bài thơ cuối,....
.......................
Những lời thơ tiếc nuối
câu chuyện tình lãng mạn kiểu thơ Đường!
có người khóc " Hoa đào năm trước... "
...........................
Không còn nữa giếng nước,
gốc đa đầu làng,
mảnh sân gạch, mái đình xưa.
Người ra đi .....
mây đổ bóng, trời bắt đầu mưa,
gió rắc lá trên đường đê khúc khuỷu.
    Không nói chia tay...
    mà bàn tay không níu.
    .....................................
    Lời người đi rớt lại bến sông quê
    .......................
    Vạt áo hoa đỏ rực rỡ đường về.
    Hoa đào năm nay
    vì sao không nở nữa.............

Bài lục bát số 3

      Mảnh tình  Người gởi về quê.
      Giở ra sợ nát,
      gom về ngại đau!

        Áo xưa vò lại thêm nhàu,
        Mắt xưa đã lỡ nhìn nhau .... quen rồi.

        Muốn đem trả lại cho Người
        e vầng trăng cũ giữa trời thôi treo.
                             

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

Hoàng Hạc

                                                      Vô thức đầy tâm trạng,.....
                                                                        bâng khuâng đọc lại thơ Đường
                                                      thấy vầng trăng với giòng hương thiếu thời

          Người tên là Hoàng Hạc,
          "" Nhất khứ bất phục phản ... "
          Phương thảo dù xanh...
          Lòng vẫn nản.
          Mấy mươi năm
          gió đem mối tình lãng mạn
          rải khắp non cùng, biển cạn.
          ...........................................
              Hoàng Hạc không về,
              Phương thảo thê thê....
              Anh Vũ châu chìm trong bóng khói
         ..................................
            Sao Hoàng Hạc không về???...
            Đâu ai chặn đường bay trở lại!
            Quá khứ vẽ một đường vòng,
            nhưng cánh chim bay đường thẳng.
            Ôi,
            Đôi cánh đã vổ vào hư không!!!
                
                 Hoàng Hạc không quay về.
                 Bài thơ viết trên vách thưa quá ngắn.
                 Hơn 30 năm - Vị ngọt tình yêu hóa đắng,
                 màu thời gian trên tóc phai dần,
                 tiếng thời gian còn lại tiếng chuông ngân..
                 Rơi đều,
                 Rơi đều trong đêm trừ tịch.

                 "Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản... "
                  Giấc mộng kê vàng đã vãn
                Ta mở mắt nhìn một lần
                 thấy vầng trăng xưa trôi dần,..
                                Trôi dần vào quên lảng
                                 trên dòng sông cuộc đời.... gợn sóng nhấp nhô.
               
                     Hoàng Hạc ơi..
                     Đôi cánh đã bay theo đường ảo vọng,
                     chấp chới chân trời, nẻo cũ - một lầu trăng.

.                    Đường không dốc nhưng tình đầy,  trĩu nặng,
                     Đêm dài mênh mang mà ngày thì đã ngắn...

                     Mắt cũng đầy nước mắt một trường giang.
                   

Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011

KIM ANH

                           Tặng chị KA để nhớ về những năm 1977 - 1980

Chị chỉ còn có một nửa vầng trăng
(Từ thuở xa chồng... 
vầng trăng không tròn nữa ! )
Trái đất quay một vòng,
........... đêm hay ngày rực lửa, 
Chị tắm mát mình......
trong thao thức nửa vầng trăng.

Tiệc cuộc đời, đem giọng nói đãi đằng
lời nói gió bay...
Chị còn lại nụ cười như nắng.
Ai biết chị như sao Vượt những ngày Anh đi vắng.
Vằng vặc giữa trời,
tần tảo gánh Hôm - Mai.
Tần tảo gánh gồng con gái, con trai,
2 Mẹ già giữa nếp nhà trống trải,
chị tốt bụng, sống không hề áy náy
san sẻ hết mình những vật chất riêng tư.
Nửa vầng trăng bên chị vẫn còn dư -
vẫn rất đủ để xẻ chia ánh sáng
cho những người chị vẫn xem là Bạn,
Chỉ giữ lại cho mình....
thăm thẳm nỗi đau riêng.

Nước mắt dễ rơi,
nước mắt xóa ưu phiền!
Chị mạnh mẽ giữa cuộc đời màu xám.
Người phụ nữ dịu dàng
như nửa vầng trăng tháng 8
Chỉ nửa vầng trăng thôi .... mà ánh sáng đã tràn đầy.
.............
Tôi theo chị rong chơi 
từ thuở rất thơ ngây
nhận từ chị những chở che ấm áp
nhận từ chị bao diụ dàng....
giữa những ngày ảm đạm
ánh sáng nửa vầng trăng theo suốt mấy mươi năm....
Tôi vẽ bâng quơ những giọt sáng trăng rằm
có mùi hương hoa Quỳnh nở trong đêm trắng xóa,
đem tặng chị tất cả lời của gió....

Để thấy mắt chị cười
rạng rỡ buổi chiều hôm.
...........................
Chị tôi ơi,
Vì một vầng trăng đã thôi khuyết giữa trời.
Vì vầng trăng đã đầy đặn trong đời,
chị hãy cười để niềm vui lóng lánh, 
bởi Hạnh phúc đâu thể nào so sánh...
Giữa Nhận và Cho - Trời đất rất công bằng.

Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

Ca dao

Khi anh nói...
" Tưởng giếng sâu nên nối sợi dây dài....
Có biết đâu tôi đang tiếc!
Cái tình tôi yêu anh thật là tha thiết...,
mà anh đi cân phân nông - sâu.
Ngồi tiếc sợi dây tình
............ chưa đủ dài để nối???

Yêu mà tiếc thì yêu chi cho vội!
................................
Cái câu ca dao trách thân đến tội,
như tiếng thở dài
nhìn tro tàn ngún khói!!!
.......
Yêu khi nào mà vội vàng chắp nối?

Anh nghĩ quá nông,...
nên hờn giếng không sâu.

Tôi thương thân tôi mưa nắng dãi dầu,
đi hẹn hò chi với cái anh chàng cạn sợt!

Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

Lục bát

Chỉ cần Anh 2 mặt thôi
Lòng em cũng đã bồi hồi xót đau,...
Nỡ nào 6 mặt nhìn nhau,
Làm cho lẫn lộn vàng - thau giữa đời.

(Viết ở chùa Lục Dung
- Quãng Châu. Trung Quốc )

Thứ Hai, 2 tháng 5, 2011

Dì Thiên Cầm

         Ông Ngoại tôi là người sính văn chương chữ nghĩa.
         Ông đổ Tú tài Pháp, từng học Trường " Sisowach" gì đó ở Kampuchea nên nói tiếng Miên và tiếng Pháp với tốc độ của gió. Ong Ngoại tôi đẹp trai, hào hoa phong nhã - cứ nhìn Ông bây giờ thì rõ cái thời trai trẻ của Ông như thế nào.
          Bởi những ưu điểm về ngoại hình, về trình độ, kiến thức lại lịch duyệt nên Ông tôi rất tự kiêu. Đối với Ông thì cái gì của Ông cũng nhất: Bà của tôi đẹp nhất trong các Bà lão, Mẹ tôi và các Cậu, Dì tôi đẹp nhất trong cái thế giới đầy người này vì thế họ cũng được Ông đặt cho những cái tên khó ai nghĩ ra để mà đặt : Nào là Thiên Nhân, Thiên Cầm, Thiên Hoa, Thiên Các, Thiên Cẫm, Thiên Hà, Thiên Tú, ....
          Vào năm ấy dì Thiên Cầm đã 27 tuổi, đúng chín nút.
           Dì không phải là Út, đám cưới dì Thiên Cẫm mà chúng tôi gọi là dì Út vừa tròn 2 năm. Dì Út lấy chồng trước chị nên Ông Bà tôi rất áy náy, nhưng không lẽ bắt dì Út chờ !Mà dì Thiên Cầm có phải là không đẹp đâu ( đã bảo là con gái Ông Bà tôi người nào cũng đẹp cả ), chỉ tội 1 điều dì Thiên Cầm ít chịu khó học. Học Phổ thông không xong Dì ở không chơi 1 thời gian, Mẹ tôi sốt ruột hối thúc Ba tôi xin cho Dì đi học Trung học nghề. 2 năm nhởn nhơ vừa chơi vừa học Dì cũng tốt nghiệp Trung cấp nhưng tay nghề thì đến làm thợ vịn Dì làm cũng không được ( đó là câu nói mà Mẹ tôi hay buông ra khi có việc cằn nhằn về Dì với Ông Bà tôi ).
           Vì thế, một lần nữa Mẹ tôi lại năn nỉ, kèm theo hờn giận để buộc Ba tôi phải tìm cách gởi cho Dì Cầm đi làm.
           Rồi cuối cùng Dì Cầm cũng đi làm... cây đàn của Trời lẽ ra phải ngân tiếng của mình ở đâu đó tươi đẹp và sang trọng hơn thì Dì đi làm công nhân ở 1 Xí nghiệp. Mẹ tôi hết cách, rầu rỉ lắc đầu hoài vậy mà Dì lại vui vẻ và toại nguyện lắm - cứ như Dì sinh ra để làm công nhân, Ông tôi thì cứ thở dài: " Trời ơi! con gái tôi... khổ thật". Mà tôi thấy cũng khổ thật, Dì xinh đẹp là thế, khuôn mặt như búp bê, mũi cao, tóc dài đen mượt, chỉ tội nhỏ con nhưng dáng vẻ rất dễ thương, ai cũng nói Dì giống Mẹ tôi nhất nhà, nhưng tôi thấy Dì  khác quá. Mẹ tôi thì da trắng, từ tư tưởng đến dáng vẻ đều toát ra vẻ kiêu kỳ, khó gần... còn Dì thì da ngâm, lúc nào cũng có vẻ cam phận, mặc cảm và hiền lành. Bọn cháu chúng tôi lúc ấy đứa nào cũng thích Dì hơn Dì Út vì Dì út hay gắt gỏng và Dì Út đã có chồng rồi, cũng không thích chơi với chúng tôi.
           Sau một thời gian khoác áo công nhân Dì Cầm đổi tính - nghịch ngợm, láu lỉnh và hay cười đùa ầm ỉ. Dì lại còn hay nói những tiếng lóng mà Mẹ tôi cứ mắng " con này, ăn nói thô tục quá" và Mẹ cằn nhằn Bà Ngoại: " Má tốp bớt con Cầm lại kẻo nó khủng khiếp quá ". Mẹ lại còn to nhỏ với Dì " con gái ăn nói, ngồi đứng cho nghiêm túc, cứ buông lung mãi rồi thành quen, muốn sửa cũng không được... " Những lúc ấy Dì hay cáu kỉnh nói lại " Kệ tui đi, Bà khó quá trời. ".... đúng là khủng khiếp thật, trước đây tôi chưa bao giờ nghe Dì cãi lại với Mẹ.
           Một hôm, Dì Thiên Tú bắt gặp trong giỏ xách đi làm của Dì Cầm mấy cái thư nét chữ con trai tỏ tình với Dì. Dì Thiên Tú méch Mẹ tôi ( tôi quên nói là tuy mẹ tôi lấy chồng, ở riêng từ mười mấy năm nay, nhưng việc ở nhà Ông Bà, nhất là chuyện mấy Dì, Cậu thường là phải đến Mẹ, Ba tôi ngó nghiêng qua mới xong ). Biết chuyện của Dì Cầm,  Mẹ không nói gì chỉ buông thỏng " Ừ, thì nó lớn cũng phải có người yêu chứ"... và Mẹ âm thầm tìm hiểu anh chàng cả gan viết thư cho cô tiểu thư khoác áo công nhân nhà mẹ. Mẹ để ý, gặp gở và hỏi han qua nhiều người và kết luận gọn bâng " không được, anh chàng này cũng nhỏ con, xấu quá mà học cũng ít, như vậy sau nầy sinh con sẽ không tốt" Dì nghe xong chẳng lấy làm buồn, cũng không nghỉ chơi với chú ấy như Mẹ ra lệnh, Dì bảo với Dì Út  " Tao đâu có yêu nó đâu mà Bà Thiên Bảo cự nự, nhưng bạn bè mà, đâu có sao" và cứ như thế Dì cứ vui vẻ sống và làm việc, mà cũng chẳng lấy chồng vì dù Dì đẹp, dễ thương như vậy nhưng chắc kém duyên nên chẳng thấy ai đặt vấn đề cưới, hỏi ngoài anh chàng công nhân mà Mẹ tôi đã loại ra ngay ấy.
           Có biết đâu dù Dì cười nói như không mà trong lòng Dì luôn có sóng nổi. Dì càng mặc cảm, thu mình trong vỏ ốc hơn khi có ai nhắc đến chuyện yêu đương, chồng con. Ông Bà tôi không biết cứ sốt ruột " Tao gả con Cầm rồi mới hết nợ " , còn Mẹ tôi thì cứ đủng đỉnh - cái cách đủng đỉnh của một con người cao ngạo  "khoan đã Má ơi, nóng làm gì, nó chưa tới duyên, trăng đúng rằm trăng tròn mà ". Ba tôi, bản tính hay chọc ghẹo, cười đùa, Ba cứ theo chọc Dì  " Ừ, Cầm khoan lấy chồng đi, mọi người đỡ tốn tiền " ( Ba lấy vợ, gặp nhằm một lô, một lốc em vợ lủ khủ, cứ mỗi Dì, Cậu lập gia đình lại phải lo, phải tốn.). Chẳng gì dù không phải là Trưởng nữ mẹ tôi lại có số đoạt trưởng , nhiều khi Mẹ cứ ca thán một cách lẩm cẩm " sao mà việc gì tụi mầy cũng kêu đến tao ". Nói là lẩm cẩm vì tôi thấy Mẹ càu nhàu thì cứ càu nhàu nhưng vẫn vơ hết công việc về làm một cách rất có trách nhiệm. Mỗi lần vậy, thấy Mẹ mệt Ba tôi lại bực mình " Em làm như không có em không ai làm được hết chắc ".... Nhưng đó là điệp khúc của Ba mẹ tôi hay tấu. Mà ở đây hai người ấy lại không phải vai chính, tôi quay trở lại với Dì Thiên Cầm và chăm chú theo dỏi Dì với đôi mắt chỉ còn có phân nửa là thiếu nhi của tôi ( nói rằng chỉ có phân nửa là thiếu nhi vì tôi muốn giải thích những lời Mẹ hay nói với tôi, nào là " lớn rồi mà còn không biết làm gì ... ", rồi lại " con còn nhỏ lắm, khoan biết nhiều đã... " Ôi người lớn... sao mà phức tạp.! ?. )
        Dì Thiên Cầm cũng thế, có lúc Dì rất hồn nhiên, ăn dỗ đến cả con bé Quế nhà tôi, lại có lúc ngồi thừ ra khóc lóc, nước mắt tuôn như suối, đến nổi Anh Vũ tôi phải kể là " đêm qua tao nghe có tiếng mưa rơi ngoài vườn hoa của Ông ngoại, lại nghe có tiếng nỉ non như tiếng dế kêu, sợ muốn chết, hóa ra Bà Cầm nhà mình lén ra đó khóc làm sáng Ông ngoại khỏi phải tưới hoa." Bọn cháu chúng tôi cứ giỡn, cứ trêu chọc Dì Thiên Cầm vì ngoảnh đi, ngoảnh lại chỉ còn có Dì là chưa chồng, còn giỡn với chúng tôi, có khi bằng cả những chiếc dép bay trúng lưng, trúng lung tung trong 1 trận giặc giả vờ nào đó.
        Chịu không nổi cái việc Dì Cầm già rồi mà chưa chồng, không có người yêu, một hôm Dì Thiên Tú nhỏ to với Mẹ tôi và Bà Ngoại đòi dắt về 1 anh chàng chưa vợ ở Công ty Dì Tú để giới thiệu cho Dì Cầm. Tôi nghe 3 người bàn tán mà muốn chết vì cười, năm 2000 rồi mà Mẹ và Dì Tú làm như thời Hồ Biểu Chánh mới viết văn vậy. Tôi mà bị đối xử như thế thà chết còn hơn.
        Nhưng mà Dì tôi thì cứ tỉnh như không, Dì chấp nhận sự có mặt lúng túng của anh chàng nọ một cách tỉnh táo đến mức tôi không thể ngờ rằng trên đời nầy có 2 kẻ lại dễ hợp nhau đến vậy. Mối tình ép uổng của Dì Thiên Cầm tiến triển rất nhanh, thoắt đó mà 2 bên đã bàn chuyện cưới xin như ý Ông Bà và các Dì tôi mong muốn. Dì Cầm thì khỏi nói, Dì cười, nói rạng rỡ, vui tươi ra vẻ ta đây cũng sắp lấy chồng. Dì bàn với Mẹ tôi may áo dài cưới và Mẹ tôi cũng tíu tít mừng rỡ như chính Mẹ tôi được lấy chồng chứ  không phải Dì Cầm.
         Thiệp cưới đã in xong, ngày cưới được ấn định rõ ràng, sắc nét, chúng tôi khấp khởi chuẩn bị quần áo đẹp để đi dự lễ cưới.
          Thế mà vào một buổi chiều, khi tôi vào nhà Ngoại để rước Mẹ về thì thấy Dì Thiên Cầm đổ gục như một bông hoa héo trên những mảnh thiệp cưới vụn nát. Tôi không dám hỏi... mà cũng không thể hỏi gì với người con gái đang ngồi trước mặt tôi, trong gian phòng khách lạnh ngắt và im lặng đến kỳ cục.
          Như vậy là đàng trai đột ngột từ hôn vì cô bạn láng giềng ở quê của chú rễ đã khóc lóc đòi chú rễ phải có trách nhiệm với cái thai cô mang đã 2 tháng. Chú rễ về quê cưới vợ sau khi Ba Mẹ chú qua nhà Ngoại tôi nói thật và xin lỗi về việc hủy đám cưới. Ngoại tôi xua đuổi họ về vì sợ xấu hổ với hàng xóm, chỉ có Dì Cầm khóc nức nở không chịu hủy hôn. Dì tôi khóc nhiều lắm, khóc đến đôi mắt đỏ sục lên, ráo hoảnh, giọng khàn đặc và tay chân lạnh ngắt cứ luôn miệng đòi chết. Ông tôi tức giận bảo Dì muốn chết thì cứ việc, tiếc một thằng đàn ông như thế thì chết là phải rồi.
          Nửa đêm hôm đó, chuông điện thoại nhà tôi đổ liên hồi, tiếng chuông điện thoại reo lúc nửa đêm thường báo điềm chẳng lành, Mẹ tôi bật dậy chụp ống nghe rồi kêu trời hối Ba tôi đưa Mẹ vào nhà Ngoại gấp. Thấy 2 đứa tôi lao nhao Mẹ quay lại hét " ngủ đi, lộn xộn quá ", Mẹ tôi mà hét con cái là chuyện lạ, khủng khiếp lắm vì bình thường bọn tôi toàn nghe những lời ngọt ngào như con ạ, cưng ạ dù là lúc Mẹ nóng giận đến đâu chăng nữa.
         Dì Thiên Cầm vào bệnh viện vì đã uống trọn mấy mươi viên thuốc ngủ ... Bác sĩ cứu chữa suốt đêm nhưng tới sáng thì lắc đầu. Cơ thể Dì quá yếu để chịu đựng và tinh thần Dì tôi cũng không có ý chí muốn sống. Dì cứ thế, ngủ luôn không tỉnh dậy mặc mọi người kêu gào, khóc lóc. Tôi nghĩ đến cái dáng đổ gục của Dì trên những mảnh thiệp bị xé vụn nát - Tại sao ngay từ cái nhìn đó tôi đã nghĩ Dì không còn là một người sống nữa rồi .... Bởi Dì đẹp mỏng mảnh như một bông hoa mà cái hồn cứ phiêu lãng ở đâu đó, nên dù có cắm trong bình với đầy đủ nước mát nó cứ héo rũ dần.
         Đó là cái chết 1 người thân trong gia đình đầu tiên mà tôi chứng kiến từ khi mới lớn. Tôi còn quá trẻ để đánh giá những sai lầm của người lớn trong cái chết của Dì Thiên Cầm, nhưng tận cùng trong lòng mình tôi cứ nghĩ tại sao Dì phải chết vì 1 con người quá tệ như vậy, tôi còn nghĩ có lẻ Dì chết bởi tiếc đã gặp phải 1 người đàn ông như thế trong đời và Dì đã chán, đã mệt mỏi vì phải sống.
        Những bông hoa dù đẹp đến đâu cũng sẽ héo tàn. Tôi yêu thương Dì tôi nhưng tôi cứ nghĩ Dì chết là phải, là hợp nhất trong vở tuồng mà Dì đã đóng. Chương sách đã hết, màn nhung đã khép... chỉ còn ở đâu đó linh hồn của Dì tôi vẫn trẻ thơ và hồn nhiên, tin người đến tội nghiệp.

Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2011

Văn phạm YÊU

                              Anh nói Yêu em !
                        Mà Yêu đến bao giờ????
                        Để những lời nói như thơ
                        Một ngày kia... không trở thành ngoa ngữ ?

Nửa vầng trăng

                   Chia tay em.
                   Chia một nửa vầng trăng......
                   Nghiêng bên nào... thấy vầng trăng cũng khóc.
                             Tôi trở về
                              Áo vương vài sợi tóc,
                              Chết sửng trên vai... dấu vết nửa vầng trăng!
                         

Nhạc chiều

              Xin gửi tặng NS. Nguyễn Ánh 9
          những cảm xúc khi đọc bài báo " Nỗi đau trời cho"
           ( Báo Người Lao động số thứ bảy 19/06/2010 )
      
     Tình đầu tôi giông bão, 
    tưởng ngủ yên ngàn năm, 
    sao cứ như sóng ngầm... 
    Ngày và đêm vang dội.
...............................
            Trong lồng ngực tái tê
            mỏi mòn và mất mát...
                      Mùi tóc xưa thơm ngát, 
                     ánh mắt xưa nồng nàn, 
                     trái tim xưa biết khóc... 
                    khi cuộc tình dở dang.
............ Thôi thì không yêu nữa.
             Mãi mãi không còn yêu.
             Tóc đã nhuộm màu chiều.
             Mắt buồn không còn nắng.

     Nhưng trên môi vẫn đắng
     giọt nước mắt ngỡ ngàng!
     bởi tôi còn lang thang,
     trong nồng say ký ức.

                Em chính là vô thức,
               ẩn sâu trong đời tôi,
               khi tôi viết thành lời
              em hóa thân vào nhạc.
                  Tình ca tôi khao khát
                  những thanh âm ngọt ngào.
                 Tôi nuốt hết đớn đau 
                 đàn nghiêng bên ghế nhạc.
        
        Đêm tôi về ngơ ngác
        nghe em cười bên tai.
        Đêm tôi về mơ say
        thấy em chờ bên cửa....
 ..................... Giọt đàn mềm như lụa
                        quấn quanh em dịu dàng
                        Hồn tôi dây tơ mỏng
                        Buông từng sợi lang thang...
                ............................
          Em ơi...
          Cùng tôi run phím nhạc
          cho nốt buồn rơi mau
......... Bay theo từng cánh hạc,
          ..........Bay êm lên trời cao

  

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Đường xa lắm.....

Đường xa lắm
và chân trời xa lắm.
Mây bay bay và hoa trắng nở đầy.
Cỏ tháng 5 mưa về xanh trở lại, ...
Em có về cùng  hoa cúc cầm tay?
...........
Vẫn sẽ nhìn tôi bằng đôi mắt thơ ngây,
Mở tròn xoe như năm 17 tuổi....?
              Tôi không thể già đi,
              Em không còn trẻ mãi.
         Sông vẫn trôi, dù nước cạn hay đầy!

 Hởi cô gái dịu dàng nhưng kiêu hảnh
 Em xinh không??? Tôi cũng đã quên rồi.
............................................................
 Đừng ai hỏi vì sao tôi phải nhớ
  ............đến cháy lòng một màu cúc xa xôi.
 
 

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Đường về thế gian....

                         Bậc chân tu
                         Ngồi trước Phật
                         .........................
                         Thấy trong cõi vô thường
                          có thật
                          một con đường!

           .......................... Tan một tuần hương
                                       Khói quyện chân không
                                       Ngả nghiêng vô thường
                                   Tràng hạt đứt!

                          Đường về thế gian....
                          vô thức!
                          Bước qua sương mù.
                          Tụng một hồi kinh.
             ..........................................
                           Sáng òa cõi tâm linh,
                           Mắt Phật nhìn:
                           Từ bi vô lượng
                            một cành sen 
                           

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2011

Người yêu

Ngập ngừng.... em dựa vào tôi!
Sao sa xuống thấp...
Mây trồi lên cao,
           Cỏ và hoa hát đồng dao.
            Tim tôi thắt một nỗi đau tuyệt vời...

Này em, cô gái trên trời
Ai đưa em xuống cõi đời, bên tôi ????
Vai tôi em đã dựa rồi,
Xin em hãy hóa làm người tôi yêu .

Mùa Thanh minh

Đường đã vàng một màu hoa cúc dại,
cỏ đã xanh ngăn ngắt một chỗ nằm.
Gió thổi qua một mùa thu ái ngại,
hỏi.... bao giờ người sẽ lại về thăm...???

Để đem về từ quá khứ xa xăm,
ngọn lửa đỏ của tro tàn ấm nóng
sưởi bàn tay cô dơn và lạnh cóng
bằng khói hương mùa tưởng vọng u linh....

Điều em muốn

Xin hãy trả em về
Nơi mọi ngôi nhà đều nhỏ
Trên ngọn đồi quanh năm có gió
Và những bông hoa nở suốt bốn mùa.

Xin hãy đưa em về
dù trời đang mưa,
những giọt mưa mặn như nước mắt.
Hãy ở bên em cho trời yên, biển lặng...

Giữ cho con sóng thần
Chỉ thịnh nộ ngoài khơi

Anh đã cùng em băng qua cuộc đời
thách thức bão giông và sấm chớp.
Đã dìm em trong những môi hôn choáng ngợp
của tình yêu sơ khai.

Nhưng xin hãy để em ngủ yên hôm nay...
Đừng đánh thức em để che phủ hình hài
bằng tơ lụa một ngày kia sẽ mục.
Hãy để cho những bông hoa thay anh
nói lời chúc phúc
khi tỏa hương trên da thịt em.

Và xin anh hãy quay về trong đêm.
Đừng nghẹn ngào ở lại
Dù anh chẳng nở ra đi
mà đôi tay không còn lại gì
của chính em tồn tại.

Em muốn anh trả em về
nơi em đã từng trở lại,
em hứa sẽ bắt đầu ngay
1 vòng tứ đại,
để kịp hẹn hò cùng anh.

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

Không đề

1 - Mỗi ngày niệm Quán Thế Âm
Nhẹ lòng bao chuyện thăng trầm thế gian.
Cả đời mộng mị lang thang
bừng con mắt dậy thấy hoàng hôn buông,
thấy hào quang của trăng suông,
thấy tâm Phật giữa vô thường sắc - không...
----------------------

2 - Trời sinh ra nước mắt
Để tuôn trào thương đau.
Khóc than như bửa tiệc,
no nhanh rồi quên mau.
Xin mím môi, nuốt lệ.
Tâm mềm như khói hương.
Ai sinh mà chẳng diệt,
theo đúng lẽ vô thường

Vì bởi yêu thương trần thế
như bóng mây bay đầu gành,
mới tụ hình như hoa nở
đã tán thành vầng khói xanh.

-----------------------------

3 - Tình hãy đầy như nước
để tràn khắp nhân gian
Tâm hãy mềm như lụa
để yêu thương dịu dàng.

------------------------

4 - Nghiêng mắt nhìn bên trái
thấy toàn một sắc hồng
Quay về nhìn sang phải
Cả cuộc đời toàn không!

Nầy đây là cơm áo...
thanh lịch và cao sang.
Nầy đây là hoa trái...
Ngon ngọt và rỡ ràng.

Trả hết cho trần thế
những ồn ào vinh quang,
Người ra đi tay trắng
đem theo toàn khói nhang.
Đem theo toàn nước mắt...
rơi như tiếng thở dài.
Rải trên đường xuống mộ...
những vòng hoa bi ai!

Người ra đi mắt nhắm,
ra khỏi giấc mộng dài.
....... Nhẹ nhàng nghiêng bên phải,
Cõi vĩnh hằng.... mây bay

--------------------------------
Con gái Ngọc Phượng
Kính dâng hương hồn Ba thương yêu
( 49 ngày Ba mất 30/03/2011 )

Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

Ở đâu có gió......

         Tôi có rất ít những giấc mơ...
         Tôi thường đi ngủ rất khuya khi đã đọc sách mõi mệt và chỉ trở dậy khi trời sáng. Nhưng khi đã mơ - thời gian gần đây tôi chỉ mơ thấy những chuyện liên quan đến một người. Nửa đêm tỉnh dậy vì giấc mơ, tôi cứ trăn trở hỏi mình vì sao?
         Bởi tôi không cố gắng nhớ đến người ấy, trong những ngày nầy công việc của tôi cũng không có gì liên quan đến người ấy, vì sao trong những giấc mơ dài, ngắn của tôi - tôi luôn gặp và ở bên người ấy? Có chăng chỉ là khoảng đời còn rất trẻ của tôi, cái thuở 15, 16 tuổi, tôi vẫn nhớ có một anh chàng cao, gầy cứ đi theo tôi trên những con đường tôi đi, vẫn đến nhà tôi ngồi hoài từ sáng đến trưa, nói đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất. Mà ngày ấy tôi rất sợ nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi còn rất nhỏ, tôi sợ mẹ tôi la, tôi sợ bạn tôi chọc, tôi sợ mọi người biết.
        Đến một ngày, không thể chờ ở tôi một chuyện rõ ràng, H ( tên anh chàng ấy ) gởi tôi lá thư nói lời yêu và chờ ở tôi một tình cảm tương ứng. Tôi hoảng hốt, mất ăn, mất ngủ vì không biết hỏi ai, càng không dám tâm sự với ai. Tôi đâm ra oán H đã đẩy tôi vào một hoàn cảnh khó xử. Tôi không muốn mất H nhưng không thể xác định với H là tôi yêu như H muốn. Và tôi đã viết cho H một lá thư trên trang giấy có chữ CỔ TÍCH thật to, tôi nói với H là tôi không yêu H và gì nữa... tôi quên rồi và tôi thản nhiên gởi.
       Nào biết người ấy đã giữ lá thư từ chối của tôi suốt 20 năm, cả khi anh đau khổ bỏ học nửa chừng, cả khi anh đã có vợ, có con. Anh đã canh cánh trong lòng hình ảnh tôi và nổi buồn, giận sự từ chối thẳng thắn của tôi. Anh yêu tôi thật sâu nặng và không hề muốn che giấu điều đó với bất cứ ai, với anh, đó không phải là thứ tình cảm trẻ con mà tôi vẫn cho là như vậy.
       Gặp lại H sau nầy, chúng tôi đã ngồi với nhau kể lại chuyện ngày xưa và tôi vẫn cười cười " chuyện trẻ con mà " - Nhưng H lại nghiêm mặt  " Không, nếu bây giờ có ai hỏi thì H vẫn nói như thế, H vẫn như thế. " H nói rất thành thật, gương mặt Anh có vẻ giận như bị tôi  xúc phạm vì tôi vẫn cho đó là chuyện đùa. Nhưng may quá, H đã cười, anh bảo với con gái tôi " Mẹ con vẫn tính nết như vậy, không sống thật chút nào "
       Con gái tôi ngơ ngác.
       Có hôm H điện cho tôi, nói vài chuyện gì đó, tự nhiên anh thở dài: " Sao em cứ cái kiểu nói chuyện như đang ở trên cung trăng vậy? "
    
        Tôi không ở trên cung trăng, tôi là một phụ nữ đẹp, thông minh. Tôi hiểu từng lời, từng ý của H. Nhưng nếu bây giờ tôi mới 16 tuổi, nếu như bây giờ được trở lại ngày xưa tôi sẽ trả lời cho H khác với nội dung của lá thư cổ tích ngày ấy, ít ra trong thư tôi cũng sẽ nói với H rằng  hãy chờ tôi lớn thêm chút nữa.

        Hồi ấy tôi còn trẻ quá, tôi không nghĩ là thật những gì đang xảy ra quanh mình. Hồi ấy tôi ngỡ là H đọc thư xong, xếp lại và thản nhiên đến tìm tôi như bản tính phớt lờ, hay đùa của H. Tôi không nghĩ, không ngờ mất luôn H đến giờ. Tôi hiểu ánh mắt H nói gì, những cử chỉ săn sóc H dành cho tôi trước mặt mọi người đều là những cử chỉ thật lòng, không phô trương, giả dối, nhưng chúng tôi cũng hiểu rằng không có gì, hoàn toàn không thể có gì.
       Tôi và H lại mất biệt nhau suốt mấy năm nay. Già rồi H lại trở thành trẻ con vì hay giận. Anh im lặng không gọi điện, không sắp xếp các cuộc gặp gở giống như tình cờ. Anh lại giận dỗi giống như ngày xưa khi bị tôi làm cho tổn thương dù bây giờ tôi đã khôn ra một chút, nói gì cũng cố gắng cho thật dễ nghe.... và tôi im lặng không nhắc nhở, không tìm H, tôi sợ....
       Vậy mà tôi lại liên tục gặp H trong những giấc mơ của tôi từ suốt 3 năm nay.
       Có giấc mơ H đưa tôi về một ngôi nhà gỗ trồng đầy hoa, có hàng rào sơn trắng. chúng tôi ngồi ngay bậc cửa nói đủ thứ chuyện trên đời, có giấc mơ H cùng tôi đi trên một cánh đồng đầy cỏ dại và những bông hoa trắng nhỏ li ti, chúng tôi cãi nhau và lại làm hòa, bao giờ cũng do H châm chọc tôi điều gì đó.
       Những giấc mơ không có đoạn đầu và bao giờ cũng thế không có đoạn cuối, giấc mơ hay kết thúc nửa chừng để mặc tôi loay hoay ráp nối từng chi tiết, tìm hiểu tại sao!
   
       Nếu H biết trong giấc mơ tôi luôn gọi H bằng Anh chắc anh vui lòng lắm, tôi biết Anh vẫn luôn mong đợi nghe tôi gọi bằng Anh từ bao nhiêu năm. Và nếu H biết tôi luôn mơ thấy anh thì sao nhỉ? Hẳn anh chàng sẽ lại châm chọc rằng tôi đang chết mê chết mệt vì anh, rằng tôi là một con người hay che giấu sự thực.
       H ơi, có những sự thực không cần nói ra, không nên nói ra chút nào H không hiểu sao? H đang ở trong giấc mơ của tôi, H làm sao biết được vì lẽ gì?

       Bởi có những điều chỉ sống trong vô thức. Trong vô thức của tôi có H, như thế đối với H chưa đủ sao?

                                                                                                 HP. 2010
                                                                      ( tên gọi nầy ắt sẽ làm H vui lòng....
                                                                       ....khi tình cờ đọc được bài viết .)

Đêm ấy ở Cô Tô.

                 Bình Ngô rồi,
                 Nợ nước đã xong.
                 Phạm Lãi của em ơi,
                 Sao Anh  chưa cùng em sánh bước.
                 Để người đời sau và người nghìn năm trước...
                 cứ thắc mắc hoài chuyện Tây Thi đi đâu????
                 Ta bỏ ngoài tai những chuyện bể dâu,
                 Công Tướng Khanh Hầu - bèo mây trôi nổi,
                 Bạc tiền - áo cơm lặn lội.
                 Những Gia huấn ca  - bổn phận làm người.
                 Đi về phía tiếng cười,
                 Tây Thi một thời giặt lụa.
                 Bờ bến Trữ La,
                 tiếng cười lệ ứa......
                 Bước xiêu xiêu, đổ vỡ bức thành Ngô
                      .....................................
                Về Cô Tô
                Hồn Việt, ngựa Hồ...
                Phạm Lãi ơi,
                sao lại đặt lên đôi vai mỏng manh
                cơ đồ, đất nước!

                Người đời sau và người nghìn năm trước,
                có biết cho Tây Thi
                tiếng cười - lệ ứa...

               Quân vương ơi,
               Thiếp đã phụ chàng rồi,

               trong gươm đao bèo giạt  - hoa trôi,
               gót nhỏ ngập ngừng,
               cung vàng điện ngọc.
               Lời thề trăm năm tơ tóc
               gió thoảng mây bay,...
              có đêm nào lạnh hơn đêm nay,
              khi trùng trùng quan, binh vây phủ,
              mà chàng vẫn bình yên giấc ngủ,
              mà môi em vẫn thì thầm ... thủy chung.

             Cát chạy, đá rung,
             Thành trì xiêu đổ !
             Lòng Tây Thi một trời giông tố,
             Ngô Vương ơi, sao thiếp nỡ phụ chàng!!!

             Đêm Cô Tô
             Ngọc nát, vàng tan.

            ( mình mà là Tây Thi thì mình không thèm yêu Phạm Lãi, ... )
                                                        Ngọc Phượng - 1975

Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

       Viết tiếp .....Đường đến Khiêm Lăng
      Ở Huế sự cổ kính vẫn tồn tại, dù cho nhiều nơi, nhiều chỗ người ta cũng đã hiện đại hóa khoảnh sân trước nhà, rồi thêm những hành lang ciment quét vôi màu hơi chói. Bởi sự cổ kính vẫn còn trong dáng mệ Huế ngồi trong cửa nhìn xa vắng vào đám du khách đi ngang - không có sự xởi lởi, hào hiệp của người dân phương Nam ngập tràn ánh nắng, không có sự đon đả, ngọt nhạt của người dân phương Bắc nổi tiếng lịch lãm... Ở đây Huế rất lặng lẽ và khó hiểu.
       Chợt Lăng Tự Đức hiện ra ngang tầm nhìn khi xe ngoặc ở một khúc quanh. Đi qua khỏi cái khối buôn bán nhộn nhịp ngoài cửa là con đường đi vào cõi riêng tư của Vua khi ngài vẫn còn tại vị rất lâu. Lăng của Vua Tự Đúc là Khiêm lăng nên tất cả những vị thế hồ, núi, vườn ở đây đều bắt đầu bằng chữ Khiêm. Tôi không thể nhớ hết những điều mình đã biết từ mấy mươi năm trước khi học cổ văn với thầy Tôn Thất Thiện.... "Đập cổ kính ra tìm lấy bóng, xếp tàn y lại để dành hương... " hay những lời kể du dương, ngọt ngào của cô gái Huế - hướng dẫn viên du lịch của đoàn. Tôi chỉ thấy lại cái cảm giác đã có trên đường đến lăng - cái cảm giác ở đâu đó có người đang đi kề ta, họ chạm vào ta, nhưng ta tưởng rằng khí lạnh của hồ sen dưới kia bốc lên, của bầu trời đầy hơi nước sau trận mưa vừa rồi còn lại, áo xiêm của họ thấp thoáng sau hàng cây bên giả sơn và khi ta chăm chú nhìn thì chỉ có vài cánh bướm vàng lạc lõng bay chập chờn. Cái cảm giác rất lạ khi ta bước chân lên nhà thủy tạ giữa hồ sen, nơi Ngài vẫn thường chiều chiều ra đó, ngồi một mình tìm tứ thơ mới. Sen hôm nay đâu còn gốc rễ của những ngó sen mấy trăm năm trước khoe hương sắc dưới tầm mắt của Quân vương, an ủi Người sau một ngày nặng trĩu những thế sự quốc gia, hưng vong triều đại. Nhưng giòng nước trong hồ chắc vẫn là giòng nước cũ, vì không ai muốn thay đổi cho mới một chứng tích cổ xưa? Mấy trăm năm rồi tiếng chân Ngài vào ra lăng biết có ai còn nghe, sao một người lạ mới đến Huế lần đầu như tôi tự nhiên cảm thấy Ngài đang ở đó, cái nhìn thăm thẳm đau buồn, nụ cười nhẹ nhàng, khó khăn - bởi đã chôn chặt, cắn răng nén vào lòng những tiếng tăm không ai muốn có. Tôi vẫn đi giữa dòng người như một kẻ mộng du, mặc quá khứ níu tay dắt về triều đại cũ... Này đây là cõi vô cùng, và càng ở trong quá khứ ta càng rùng mình vì sự cô độc của riêng một đức Vua. Tại sao Khiêm lăng phải rộng như vậy khi Ngài chỉ có một mình? Tại sao Ngài cứ trầm tư đau khổ như vậy khi đã có trong tay uy quyền trên trăm họ, khi có thể bắt thiên hạ khóc cười, và tại sao ngài lại giở tàn y đã xếp lại của người vợ yêu ra để tìm hương khi chung quanh là phi tần, mỹ nữ đầy cung cấm?
        Xe đã chạy xa rồi,  khuất nẻo đến Khiêm lăng, trời đã vào chiều, người ta vẫn nhộn nhịp mua, bán. Tôi ứa nước mắt xót xa khi nghĩ đến ở đó Người lại cô độc, thở dài - vào, ra lặng lẽ, nhìn dòng người đến chiêm ngưỡng, xem, ngắm và ra đi. Có ai còn nhớ đến Người như tôi - một kẻ hậu thế sống sau Người hơn mấy trăm năm - một buổi đến và đi mà không sao quên được. Ôi Tự Đức! Công, tội của Người lịch sử đã xét, tôi là ai mà dám bày tỏ nỗi băn khoăn? Chỉ biết rằng trong vạn người chỉ có vài người có mối đồng cảm với nhau và tôi đang tự hỏi TA là ai của mấy trăm năm trước để hôm nay cứ phải vương vấn vì nỗi buồn của một vì Vua...
Tháng 9/2002

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

Hồn dâu biển gọi ..... và Đường đến Khiêm Lăng

         Mùa mưa năm 2002, tôi đến Huế cùng nhóm nữ CB lãnh đạo của Công ty, theo chương trình tham quan suốt dảy đất miền Trung do Chủ tịch công đoàn của Công ty tự thiết kế. 

         Chuyến đi là một chặng đường dài, mệt mỏi vì đi đường nhiều hơn là tham quan. Cũng may là chương trình ưu ái dành cho điểm dừng chân tại Huế khá đủ để chúng tôi có một đêm nghe ca Huế trên sông Hương và để khi về cả đoàn cứ đem câu ca Huế duyên dáng ghẹo nhau: "em đừng chờ đợi mần chi, nơi mô vừa nút...vừa khuy cứ cài"
         Còn may mắn hơn nữa là trong ngày thứ hai ở Huế, chúng tôi được đích thân chủ nhà  -  Giám đốc một đơn vị đối tác của công ty cử người đến đưa chúng tôi đi tham quan một số lăng tẩm nổi tiếng của Huế, chương trình chỉ có thể đến các lăng trong nội thành (Lăng Minh Mạng phải xuôi Vỹ Dạ trên sông Hương mới đến được) nên đến hôm nay còn hẹn...
         Nhưng tôi biết chắc rằng tôi chẳng giữ lời hẹn được rồi, vì ngay khi đến Khiêm lăng của Vua tự Đức tôi đã không còn muốn đi thăm một lăng nào thêm nữa. Các bạn sẽ biết lý do khi đọc tùy bút "Đường đến Khiêm Lăng " tiếp theo bài tự sự nầy, nhưng điều tôi vẫn muốn kể ra ở đây chính là muốn diễn tả thêm một chút nữa về cảm giác của tôi khi vào Khiêm Lăng.
         Đó là cảm giác mà bạn tự nhiên thấy có hơi lạnh len vào sống lưng, nhưng ở đây có lẽ vì trời vừa dứt một cơn mưa? Và buổi chiều đang chầm chậm đến. Hơi mưa ẩn sâu trong từng chiếc lá, trên vuông gạch lót đường, trong cơn gió thổi thật nhẹ lắt lay từng chiếc lá sen trên hồ Tịnh Tâm - nơi mà hướng dẫn viên - một cô gái nói giọng Huế như chim hót bảo với chúng tôi rằng đó là nơi Ngài hay ngự mỗi buổi chiều để một mình nhìn sen nở.... Cũng giọng Huế ấy ngậm ngùi kể rằng Tự Đúc là một Ông vua cô đơn, Ngài bị lịch sử lên án đã hại anh là Hồng Bảo để giành ngôi... án oan hay không thì lúc còn học ở Gia Long tôi đã nghe Thầy - Cô giảng rất rõ rồi, nên khi nghe  giọng cô gái Huế đất kinh kỳ có âm hưởng nghẹn ngào, ấm ức... lại có cảm giác quen thuộc ngày xưa, khi ngồi trong lớp học, ngạc nhiên vì thầy Thiện khi đọc bài thơ của Vua Tự Đúc khóc Bằng phi giọng thầy cũng như đang nghèn nghẹn.
        Thì Tự Đức đúng là một Ông vua cô đơn nhất Triều Nguyễn rồi, ai cũng biết thế nhưng hôm nay sao tôi lại bâng khuâng? Vì thế hình như tôi đang trôi theo dòng người vào lăng một cách phiêu lãng và trong lúc mọi người tụ tập bàn tán thì tôi lại ra hồ sen ngồi ngắm những cánh sen tàn một cách buồn bả trên mặt hồ cạn nước. Thế rồi đột nhiên tôi cảm nhận có ai đang đứng nhìn mình đăm đắm, và tôi biết ngay khi ngẩng lên là không có ai.... vì tôi đang còn lại một mình cùng vài du khách nước ngoài đang tha thẩn ngoài sân, mọi người trong đoàn đã kéo hết ra ngoài... và lại một cảm giác tiếp theo như có ai đang chạm nhẹ vào chiếc áo khoác, phớt qua vai... và cảm giác hình như có một tiếng thở dài lướt qua trên mặt hồ.
         Hoàn toàn không hoảng sợ, tôi rời lăng, men theo hàng cây ra ngoài, nước mưa trên những chiếc lá rơi nhẹ trên tóc khi tôi đi ngang qua. Hoàn toàn không hoảng sợ tôi chỉ tự hỏi AI đã nhìn tôi đăm đắm, AI đã chạm vào áo tôi và AI đã thở dài? Cho đến khi về đến khách sạn, ngồi viết ngay bài thơ về Bằng phi tôi mới hết cái cảm giác thôi thúc muốn viết một cái gì đó... vậy thì ai đã nhìn, đã chạm vào tôi,  và ai đã thở dài????
         Lịch sử đã trôi qua cả mấy trăm năm, người thiên cổ bây giờ chắc đã là gió cát, sao cái hơi thở dài ấy cứ lẩn quẩn trong đầu tôi? Tôi đa cảm hay chính những con người tuyệt vời ấy chưa tan trong cõi nhân sinh.... Dù sao xin bạn hãy cùng tôi quên lịch sử đẫm máu đi để chỉ nhìn một con người cô đơn và một mối tình sâu nặng của Hoàng triều xưa. Lịch sử là lịch sử, con người chỉ là chứng nhân khi ngòi viết sử gia kể lại...

..............

Mai nầy, khi Khiêm Lăng đã đổ nát những mảnh cuối cùng vì năm tháng, tiếng thở dài kia sẽ lan tỏa đi đâu trên thế gian nầy !!!

Và ĐƯỜNG ĐẾN KHIÊM LĂNG..........

Tôi đến Huế một ngày mùa thu, tháng 9 trời đầy những đám mây nặng và thấp, mưa cứ chực đổ xuống  thành phố bất cứ lúc nào, không khí đầy hơi nước.
Huế lúc ấy như đang thở thật nhẹ, đi thật chậm... "Không gian như có giây tơ, bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.. " ai đó đã làm một câu thơ như vậy và tôi bây giờ cứ bâng khuâng như vậy khi đi quanh thành Huế một ngày tháng 9.
Xe đi qua những con phố vắng nhưng đầy bóng cây và đi vào những con đường dốc cao dần, hai bên đường là màu xanh cây cỏ, tự nhiên như những con đường dẫn đến thành phố cao nguyên Đà lạt, nhưng ở đây ta đi trong niềm tôn kính bâng quơ, hồn của tiền nhân thấp thoáng ở đâu đó và bóng áo xiêm cung nữ, vương phi phất phơ nhẹ nhàng ở đâu đó. ... ( còn tiếp... )

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

Lời của Bằng Phi

                                                                        "Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
                                                                         xếp tàn y lại để dành hương...."
                                                                                           ( Tự Đức )
            Quân vương ơi...
                    Thiếp dẫu đi xa...
                    Về phía bên kia hồ sen lộng gió,
                     về phía chân trời mây tím cõi hoang vu,
                     về phía bóng cây xanh thẫm mịt mù,
                     áo xiêm phơ phất không tay người chạm đến.
                                   Vẫn đau đáu nhìn bóng chàng,
                                   đêm đêm trầm tư bên ngọn nến,
                                   ngọn bút lông mực khô,
                                   câu thơ viết nũa chừng,
                                   câu thơ dang dở.....
                                   vận nước chông chênh gánh vác trên vai,
                                   thế sự thăng trầm.
                                   Ai đổi trắng thay đen những chuyện lỡ... lầm.
                                   Ôi... thế núi, thế sông,
                                   dù muốn Khiêm cung... cũng buồn theo triều đại.
                                           Thiếp thương bóng Quân vương...
                                           một mình vào ra cung cấm,
                                           giỡ áo xiêm xếp lại,
                                           đập nát mảnh gương soi tìm lại bóng người yêu...
                    Thiếp xa quá rồi...
                    Nơi không có buổi sáng, buổi chiều,
                    chỉ có ánh trăng chập chờn bóng lá
                    ..................
                    Thiếp xa quá rồi, ....
                    Âm dương đôi ngã,
                                     Cho dẫu mai sau có thành người lạ,
                                     tấm lòng yêu không tan,
                                     muôn kiếp vẫn bên chàng.
                                                   Lăng Tự Đức - Huế 09/2002

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Mấy mùa hoa...

HOA CÚC VÀNG ….
HOA HƯỚNG DƯƠNG
                                                                                       
                                                              Hãy để tôi tặng Anh bài viết nầy.
Người đã lỗi hẹn không quay về từ mùa thu 1974.


Hướng dương !!!!!!
Trước tiên phải nói là Tôi đã ghét loài hoa này biết bao nhiêu.
Tôi ghét cay đắng cách nó nở – Không hề e ấp, dử dội tung rộng hết các cánh hoa ra… không chừa một cánh nào, kể cả các cánh hoa  li ti ôm sát nhụy. Tôi ghét cay ghét đắng cái cách nó sống, chỉ mươi ngày rồi thôi, như là cái cách người ta yêu vội: Vội yêu rồi vội chia xa… không hề tiếc nuối. Đối với tôi hoa là phải nở một cách e ấp, dịu dàng. Như là con gái vậy, phải đi đứng, nói cười đoan trang, nền nả, khuôn phép và trang trọng. Nói vậy mà tôi lại đi yêu thiết tha cúc vàng, những bông hoa huy hoàng như màu áo Trạng nguyên ngày vinh quy bái tổ, những bông hoa chở đầy những sợi nắng lơ mơ của mùa thu. Những cành hoa dù tàn lá vẫn nằm yên trên cành không rụng.
Đó là những bông cúc trong bức tranh vẽ bằng sơn dầu mà người đầu tiên yêu tôi đã đem đến tặng tôi trước khi Anh bay thẳng vào cõi vĩnh hằng … khi con chim sắt của Anh trúng đạn.  Bức tranh cúc vàng là những giọt nước mắt có thật của tôi khi nhìn ra tình yêu của nó trên đôi cánh mà Anh đính trên tranh thay tên người tặng. Anh biết tôi yêu những hoa cúc vàng mong manh và đã dỗ tôi hãy bằng lòng làm vợ Anh để đổi lấy những ngày Anh sẽ lkhông để cho chân tôi chạm đất, Anh long trọng hứa sẽ bế tôi trên tay bất kỳ khi nào Anh về nhà, sau mỗi chuyến bay sẽ đem về trồng cho tôi những giống hoa cúc mới, Anh hứa hoa sẽ mọc trong vườn nhà, leo trên bậu cửa sổ và khi tôi thức dậy đón 1 ngày mới Anh sẽ để tôi thức giấc với mùi hương tinh khiết của 1 bộng hoa cúc vừa nở bên gối.….
Đó là lời hứa của 1 người đã vĩnh viễn đi xa mà không hề quay lại để nghe câu trả lời. Tôi đã chưa kịp trả lời vì ngày đó tôi chỉ mới vừa 17 tuổi.  17 tuổi tôi thông minh, xinh đẹp, tinh tươm  như 1 bông hoa thuần khiết và cao ngạo như màu hoa tôi yêu. Khi tôi 17 tuổi tôi nghỉ tôi sinh ra để  chuẩn bị làm 1 bà hoàng.
Sau khi người ấy không quay về như lời đã hứa, tôi không thèm yêu hoa cúc vàng nữa. Dù nó vẫn vàng như vậy, bất chấp thời gian… vẫn mùi hương nhẹ nhàng, thanh khiết, nhưng không còn là loài hoa quý hiếm tôi yêu ngày xưa. Tôi cho rằng hoa cúc vàng bây giờ không còn những cành yểu điệu rải chút nắng thu trên balcon nhà ai bên đường. Không còn nữa loại hoa cúc Nhật mỗi chậu chỉ được vài bông… và vì khi người ấy đã đi, đi rất xa thì những bông hoa vàng trên bức tranh sơn dầu hình như ngày càng nhợt nhạt.
Tình yêu với hoa trong tôi mỗi ngày chỉ còn là sự giận dữ, bực bội khi người ta đem chưng trên bàn thờ cả bó llớn, hoa chen chúc nhau đến không thở được. Công nghệ trồng hoa đem lại việc hoa cúc nở đầy quanh năm, không cần mùa thu, không cần nâng niu mãi một chậu hoa để được nhìn những nụ tròn như núc áo  nở chầm chậm những cánh hao vàng, tôi ghét những bông cúc vàng đầy tràn những cánh, nở to và chóng tàn…
Và mùa xuân năm nay, khi kinh hải nhìn những chậu hoa cúc, cành cao lênh khênh, mỗi chậu cả trăm bông nở đầy, đều tăm tắp mà người ta mua về để trước cổng nhà, tôi đã ứa nước mắt giận hờn (hoa cúc đâu phải là loài hoa dễ dàng phô trương hương sắc của mình, càng không phải là một màu vàng vô hồn rải đều trên vải, đến cả vẽ thì người ta cũng phải vẩy những nét mực thủy mặc cho hoa cúc có hồn ai nở đem những bông hoa tôi yêu biến thành các cô thiếu nữ chỉ để diễu hành trên đường phố !!! ).

Mùa xuân năm nay, khi cùng chồng đi chợ hoa tết, tôi thản nhiên bỏ qua những chậu hồng ẻo lả, những chậu cúc vàng đều đặn một màu, những chậu Mãn Đình hồng như các cô gái trang điểm thô kệch, tôi lướt qua những bông Thược dược to tướng lúc lắc trên cành và chợt đứng sửng nhìn những cây hướng dương vàng gom ở một góc chợ đang có rất, rất nhiều người mua… và lần đầu tiên tôi nhìn, ngắm kỷ những bông hướng dương dưới nắng sớm… những bông hoa vàng hớn hở, từng cánh hoa  mạnh mẻ như những tia nắng đầu ngày, và đưa hết mình ra nắng, không che giấu điều gì, những bông hoa thẳng thắn, minh bạch và vui vẻ. Ngạc nhiên một chút vì những ý nghỉ lúc đó, sao cũng là hoa  Hướng dương,  không có gì khác mà suy nghỉ của mình đã khác??? Suy nghỉ khác nên mắt nhìn cũng khác…, tự nhiên thấy hết ghét cái cách hoa nở, cái cách  hoa đương đầu với ánh nắng chói chang, như đó chính là hạnh phúc của nó, rồi chợt nghĩ con người cũng vậy, biết khổ, biết khó cũng lao vào, trong chông gai kiếm tìm hạnh phúc, và chỉ cần hạnh phúc mỉm cười xa xa là thấy đủ sức để hy sinh, chịu đựng. Lại nghĩ hoa hướng dương sao giống người phụ nữ Việt Nam ở các vùng quê xa, cứ vui vẻ, ưởn ngực ra mà hứng sương giá, nắng gió ngoài đồng ruộng, lặn ngụp dưới ao sâu, lặn lội đường xa, gánh gồng nuôi đủ năm con với một chồng như bà vợ của quý ông Tú Xương, vậy mà nói đến chồng, con lại cứ cười hớn hở, có chê, trách thì cũng là chép miệng mắng yêu. Có oán than thì lại tự cho là mình vụng đường tu kiếp trước, kiếp nầy phải trả… cái nết chịu thương, chịu khó sao mà giống nhau đến lạ kỳ giữa hoa và người, hay hoa hướng dương cũng là một kiếp vụng đường tu trước kia nên cứ mỗi mùa xuân lại hẹn thề trả nợ nhân gian?
Ngẩm nghĩ mãi rồi cũng thử đưa ra ý kiến mua một cặp, hai chậu hoa về chưng tết, lại đến chồng ngạc nhiên vì mấy năm trước vợ cứ nửa mắt cũng chẳng thèm nhìn đến nói gì đòi mua. Nhưng nết chìu vợ của chồng  cũng thuộc loại có hạng, nên cứ nói về hoa thì vợ phán gì chồng răm rắp nghe, không cãi. Mua hai chậu hoa về để hai bên tam cấp, trước bức màn cửa mỏng manh đầy một sắc hoa vàng lại thấy hoa bên ngoài cửa và hoa bên trong cửa cứ ẩn hiện, duyên dáng không ngờ, những bông hoa vàng to như cái dĩa trà đồng loạt quay mặt hết ra ngoài nắng, cứ mở cửa ra nhìn là thấy muốn bật cười theo cái cách mà nó vui vẻ từ sáng sớm. Mới thấy rằng cái cách mình ghét ngày xưa sao kỳ cục, lãng xẹt, mới ngộ ra rằng vạn vật, kể cả con người nếu được nhìn bằng con mắt yêu thương, dịu dàng thì tất cả đều đẹp, mỗi vẻ đẹp khác nhau trong trời đất là tặng vật quý hiếm của tạo hóa tặng cho muôn loài, can cớ gì tự nhiên ghét bỏ ?
Vậy mới nói, mỗi thời 1 cách nghĩ, trẻ khác, lớn tuổi một chút đã khác, sắp về với đất trời lại khác nữa. Từ hoa cúc sang hoa hướng dương, cuối cùng cũng chỉ là màu vàng… đâu có gì khác, chỉ có tôi là khác. Tôi của ngày 15, 17 tuổi đâu phải tôi bây giờ…
Ơi những hoa cúc vàng thời thiếu nữ xa xôi, những bông hoa thơm hương trà, ngan ngát mùi thảo dược, mùi gió thu, những bông hoa n vàng trên cổ mộ mỗi tiết thanh minh… Xa xôi… Xa xôi như dáng hình tôi yểu điệu trong tà áo dài vàng đầu đời biết diện, xa xôi như ánh mắt ai ngỡ ngàng nhìn tôi lần đầu gặp mặt, ánh mắt ấy nói với tôi rằng tôi chính là cô gái bước ra từ giấc mơ của Anh.  Xa lắm rồi, không phải là ngày hôm qua, không phải như một cái chớp mắt.
Khi tôi đâm ra cảm thấy vui vì một loài hoa khác, tôi biết là cái thời xa lắc ấy đã thôi ám ảnh mình.

(Mùa xuân năm 2010)