Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

Cuối cùng...Ta sẽ gọi Mẹ

         Khi người ta biết nói, tiếng nói đầu tiên thường là tiếng Cha.
         Trẻ thơ bập bẹ gọi Cha và tin cậy mở to mắt nhìn, đưa tay lên chờ cha bế bằng đôi cánh tay vững chắc. Đôi tay đó nói rằng: " Bé con - hãy yên tâm. Ta sẽ nuôi nấng, che chở và đưa con vào đời 1 cách an toàn. Bằng đôi tay này Ta sẽ dẹp chông gai, lát đường, trồng hoa để con đường của con đi thật bằng phẳng, đẹp đẻ."
         Bằng đôi tay, Cha đặt con lên cánh cung và dùng toàn lực xé gió bắn mủi tên mà trên đó có ý chí của con bay đi theo con đường con muốn đi và đến. Mà than ôi, ở cái đích con đến nhiều khi con đến nơi mà Cha không chạy đến kịp để cùng cười vui với con.... Cha đã mệt mỏi ngã xuống dọc đường rồi!
         Còn Mẹ, Mẹ chính là nơi êm ấm nhất trên thế gian này mà 1 người  phải có.
         Mẹ sinh ta ra đời sau khi đã nâng niu, bao bọc, giữ gìn ta trong bụng suốt 9 tháng, 10 ngày. Mẹ cho ta lấy từ người giòng sữa ngọt ngào có lẫn vị mặn của máu. Mẹ đau đớn, khổ nhọc sinh con nhưng lại vui sướng khi nghe con gọi Cha trước tiên. Mẹ rạng rỡ khi con nằm yên, tin cậy trong tay Cha. Mẹ không muốn giành một chút công lao nào cho mình. Mẹ dạy con yêu Cha. Mẹ nói với con về những cực nhọc Cha đã làm cho con, vì con. Mẹ không nói với con về sự chăm bẩm của Mẹ đối với đứa bé sơ sinh, những giọt nước mắt sợ hải khi con đau ốm, những niềm vui khi tắm rửa, cho con ăn, nhìn con lớn lên mỗi ngày. Mẹ hạnh phúc nhìn theo con khi con bước ra cửa từ lúc con bắt đầu đi học, đến khi con đi làm, đi chơi với người yêu, đi lấy chồng, lấy vợ.... lúc nào mẹ cũng nhìn theo con dù đứa con đó mới sinh hay đã già,  Cứ Mẹ còn sống , Mẹ còn muốn nhìn thấy mà kể cả khi mắt quá mờ không còn nhìn thấy gì Mẹ cũng một mực nhìn theo con. Có thể nói nếu cái nhìn đó có thể khắc lai, để dấu lại thì một biển cát mênh mông cũng không đủ để đếm.
          Khi con chào đời - con khóc dù chưa có nước mắt, tiếng khóc đó nói rằng con cần có Cha Mẹ ở bên con. Khi con tập nói, con gọi Cha... nhưng khi con đau đớn cần chia sẻ, an ủi, khi con ý thức được những nguy hiểm chết người tiếng nói cuối cùng phát ra từ mỉệng con lại là tiếng Mẹ.
       Khoa học hình sự đã chứng minh rằng lúc người ta đau khổ cùng cực, lúc người ta hốt hoảng ... tiếng kêu thảng thốt lúc đó là " Ôi, Mẹ ơi ... " bởi vì đứa con cùng người sinh ra nó có 1 đoạn máu thịt dù đã cắt rời nhưng vĩnh viễn không đứt luôn được. Đứa bé trong bụng Mẹ ôm nhau mà sống. Đến khi ra đời - sợi dây nhau nối liền giữa Mẹ và con đã được cắt đi nhưng máu thịt của con là của Mẹ, vì vậy Mẹ sẽ đau khi ta đau, Mẹ phải buồn khi ta buồn. Mà dẫu cho ta có quên Mẹ thì Mẹ lại không thể quên ta vì ta từ Mẹ mà có, từ Mẹ mà sinh ra. Ta bắt đầu từ mầm sống của Cha nhưng mang trong mình máu thịt của Mẹ. Ta đã chia sẻ của Mẹ từ giòng máu đến xương, thịt và tinh thần.
          Và vì thế ta sinh ra, gọi Cha đầu tiên nhưng ta luôn gọi mẹ khi cần kể lể, an ủi, đỡ đần bởi  Mẹ không bao giờ thắc mắc tại sao ta gọi Mẹ. Mẹ sẽ xả thân làm tất cả những gì ta muốn, Mẹ sẽ bảo vệ ta với bản chất hung dữ của 1 con gà mái đối chọi với diều hâu. Mẹ sẽ nuốt lệ mà bênh vực ta dù lòng Mẹ có đau đớn vì ta hư hỏng .....chỉ vì 1 lẽ thông thường : Ta là con của Mẹ.
         Và ta hiểu điều đó nên ta sẽ gọi Mẹ vào những lúc ta biết sẽ không còn ai bên ta để lo lắng cho ta, không còn ai sẽ làm tất cả vì ta mà không cần hỏi bất cứ câu hỏi nào.
          Vì  thế, cuối cùng ta sẽ gọi Mẹ...
               Mẹ như chút gió trong ngày
               mát lòng ta buổi trưa đầy nắng hanh
               Mỗi khi việc lớn không thành
               Ta về bên, Mẹ dỗ dành như xưa.
               Mỗi lần nước mắt như mưa,
               ta gom oan khổ về thưa cùng người
               Mẹ ngồi chẳng nói nên lời ...
               lưng khòm mang nặng nỗi đời cho ta
              ( Những đứa con giòng họ Phạm kính gởi tặng Ba Mẹ )
         

Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Xin cho ĐỦ

Xin đủ sáng
Để xóa nhòa bóng tối
Đủ bao dung để quên hết giận hờn
Đủ lòng tin để sống thật hơn
Đủ hoa cỏ để đời thêm rực rỡ

Xin thật đủ khí trời cho hơi thở
Đủ yêu thương để luôn biết yêu thương
Đủ mất mát để lòng thôi chật hẹp
Đủ thời gian để đến cửa thiên đường

Và xin đủ khoảng trời riêng nhỏ bé
trong cuộc đời cho mọi lứa đôi
Xin cho đủ những lời ca nồng ấm
tặng cho người và tặng cả cho tôi

Nếu chưa đủ .........
Xin đừng ngưng tìm kiếm
trong ngày qua những dư vị tốt lành
Để đủ niềm vui - bước qua bất hạnh
Còn nỗi đau cứ gởi trả trời xanh......

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2011

Gối cúc

Cúc vàng hong nắng thu
Chứa đầy một gối mộng.
 Đêm qua vợ gối đầu
    Áo đầy hương cúc ủ
    tóc thơm tràn đêm sâu.

Áo Lụa

Ta vẫn còn vườn cũ,
đốt lá đêm giao thừa,
gởi cho một mùa xưa,
mảnh tàn hương quá khứ.

Không có hoa về dự,
không còn trăng ghé thăm,
ngọn lửa đêm cuối năm
cháy nghẹn ngào lá úa.

Em xưa tên Áo Lụa,
bay mỏng manh qua đời,
trói lòng ta quá chặt
trong mảnh tình xa xôi
....................................
       Tháng Giêng rồi em ơi,
Em không về cùng tôi
đêm cuối năm đầy gió.

        Một đóm lửa nho nhỏ.........
        ......................
        thổi cháy bùng đơn côi!

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

Người xưa

Hương cúc như thời gian, 
thơm bàng hoàng quá khứ
Người xưa trong áo lụa,
tiệc hoa không đến dự!

Rượu tràn chung tư lự.......
Ta say như lời thề,
lối xưa dìu ta về.
Đời chỉ toàn là mê!
   
Hình như nghìn năm rồi.
Đàn trăng thôi ngân rồi.
Mà tình trăng không rời...
Hoa vàng chi hoa ơi!

Trăng 16

Sân nhà cúc nở vàng.
..........
Hoàng hạc bất phục phản. 
Tóc xanh bối rối bạc, 
ngắn dài sợi thời gian.

Hư ảo trăng 16
Tròn thêm đêm này thôi,
rơi nhanh giọt sương sớm...
Cõi thế gian khuyết rồi!

Mảnh tình xưa rất nhẹ,
Gởi theo lá thu vàng
............................
mỗi mùa rơi một ít ...
Sao mãi còn hoang mang?

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Yêu thì nên đi đường thẳng...

Ta đang đứng ở hai bờ sông vắng.
Sao anh chưa sang?
Để cho nắng vàng
cứ rớt trên giòng sông lặng lẽ.
Để cho gió cứ lay đôi bờ lau,
những cành hoa lau rung nhẹ...
Lời của lau thầm thì những gì.... Anh có biết không?
Sao anh cứ đứng bên kia bờ sông???
Anh chờ em... tan ra thành sóng?
Hay anh chờ nghe em nói với thinh không,
rằng :" em sẽ chờ anh đi một đường vòng,
em sẽ nhắm mắt, để chỉ nghe hơi anh thở.... ?"
Anh chậm trễ,
hay là em bỡ ngỡ!
Sao mình cứ đứng yên hai bên bờ sông??? 
Để đợi chiều rơi vào trong hư không.
Để nhìn nắng rớt từng sợi trên sông.
Để hiểu rằng sẽ không có đường vòng.
Vì khi yêu - tốt nhất là nên đi đường thẳng.
Anh đừng chờ 1 dòng tin em nhắn...
Em luôn rất tự kiêu!
( Dù lòng đã liêu xiêu )...
Dù đã chờ anh từ sáng đến chiều.
Dù gió đã nổi trên giòng sông im vắng.

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Này em...

Em có như thế nào
Tôi cũng cứ yêu em
Như bình minh trải lòng cho vạn vật,
như sơn ca trời sinh ra phải hát,
như mùa xuân thì hoa trái trĩu cành!
.........................
Em có là một cô gái đành hanh,
hay nhu mì như áng văn chương cổ...
Tôi vẫn cứ yêu em như lời tôi thố lộ
riêng với trăng sao những buổi tối một mình.
......................
Được... hay thua? chỉ là chút hư vinh
Tôi được em?
Hay mất em cũng thế!
Chỉ là đau thôi...
mà quên thì không thể.
Đừng tin tôi khi tôi nói ... quên rồi.
Em vì đâu mà quanh quẩn bên tôi???
Dù tôi vẫn nói về em
bằng những lời thơ cay đắng.
thì em vẫn là cõi đời rất thật..
Một cõi đời kết nhớ thương ngọt mật,
một cõi đời như giếng trời trong vắt,
in hình tôi chao đảo bước chân đi.
...................
Vì cuộc đời luôn sắp sẵn chia ly,
tôi đem theo em vào tận chốn vô vi,
..... Em ơi,
" Yêu em lòng chợt từ bi bất ngờ...." ( nhạc Trịnh Công Sơn )