Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Vĩnh viễn

Ta vì ai...
Mỗi năm lại may một chiếc áo lụa ngà.
Mỗi năm lại vì ai hái cúc vàng vào phòng một đóa.
Mỗi năm vì ai gom lá khô đốt vào đêm trừ tịch.
Vì ai gom khói thơm ủ vào tóc đen.

Nhưng mỗi năm qua đi... qua đi....
áo hình như thanh mảnh hơn một chút,
Cúc lại như không còn màu nắng vàng,
lá khô đốt lên để hương bay đi từng không,
tóc thưa thôi không còn ủ nữa...

Ta vì ai...
Lòng như tro tàn thôi không ấm lửa -
lạnh mê người đêm trừ tịch ướt mưa xuân.
Rượu dâng Trời - rót xuống đất cho nhuần.
Lại hận không thể đem người trong lòng ra vứt bỏ!

 Ai nói cái gì là buông tay -
Mọi sự thành không có ? 
Trăng khuyết đi - đến 15 lại tròn.

Vĩnh viễn vầng trăng kia luôn quay đầu lại.
Ta đầy một tâm tư si dại,
bao giờ có thể gởi hết vào hư không?

 
 

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Mùa hoa bay.

Tôi tự nhiên thấy mình mắc nợ những cánh hoa dầu...
Bởi vì tôi cứ định sẽ viết một vài chữ cho bạn bè tôi xem để đỡ nhớ về trường cũ, đỡ nhớ nhung những ngày đi học đã quá xa xôi. Đã định rồi lại quên, ngồi vào máy lại xem qua tin tức, sa đà một cách rất "Bà Tám "" vô mấy chuyện lăng nhăng , lộn xộn của mấy cô hoa hậu, diễn viên... lãng xẹt. Thiệt là lãng vì mấy chuyện đó có dính dáng gì đến mình đâu! Cũng đâu còn tuổi teen để hít hà về mấy cái chuyện đẹp, xấu, ca hay, nhảy giỏi?...
Hôm nay, sáng đi làm lại thấy những cánh hoa dầu non tơ bay xoay xoay trong gió, lại thấy mình đang mắc nợ...
Có gì đâu, những cánh hoa dầu không hương chẳng sắc. Nhưng sao cách nó tung tăng, sống thoải mái và vui vẻ suốt một đời, không mảy may ngập ngừng, tính toán là điều mà ngày xưa thì tôi không nhớ mình có cảm tưởng gì, chỉ thích đưa tay lên đón lấy khi nó rơi nhẹ như chạm vào mình, nhìn nghiêng một chút, rồi lại tung lên không cho nó tiếp tục bay. Nhưng bây giờ khi đầu đã hai thứ tóc thì tôi hết sức ngưỡng mộ...
Vậy nè, nếu bạn của tôi còn nhớ thì khi mùa hạ về, đi theo cùng mùa phượng đỏ là mùa hoa dầu bay, bay đầy trời trên con đường Điện Biên Phủ, Bà Huyện Thanh Quan ( các bạn đã đi xa lâu lắm chưa về của tôi ơi, đường Điện Biên Phủ bây giờ là đường Phan Thanh Giản của Trường Gia Long tụi mình ngày xưa đó ), vì thế chắc là Bạn phải còn nhớ và chắc chắn phải nhớ những cánh hoa bay theo gió thổi ngang bầu trời, nhẹ nhàng và thanh thoát, lãng mạn như một chàng lãng tử đang để tiếng gọi đường xa níu kéo bước chân đi ... Trời ạ, những cánh hoa bay, xoay vòng trên không như múa rồi dịu dàng rơi xuống mặt đường, êm ái như là sẵn sàng đi vào quên lảng... không nói được với Bạn điều gì sao?
Mùa hoa dầu năm nay, chắc già rồi nên rảnh rỗi, tôi cứ quên là mình đang chạy xe trên đường, quên là chung quanh đầy xe cộ ngược xuôi, cứ thấy hoa dầu bay xoay xoay trước mặt như một vũ công đường phố là bất giác mĩm cười như gặp lại người quen xưa, có hôm lại tấp xe vào lề đường để thoải mái ngắm một chút những chao ơi là gió và hoa dầu khi hai bên đang cứ quyện vào nhau mà khiêu vũ. Rồi thì lại cảm thấy vui sướng như trẻ thơ khi nhìn mặt đường bổng chốc đầy những cánh hoa rơi, trải vàng như đường lá mùa thu, làm thành phố như bất chợt được nâng lên... bay bổng, nhẹ tênh.
Nhìn hoa dầu bay lại nhớ ngày xưa, cứ mỗi đầu mùa mưa, sân Trường Gia long mình như một tấm thảm kết đầy lá vàng, lá rơi nhiều đến đổi mấy cô chú lao công đành chịu, không tài nào dọn kịp, để mặc cho bọn học trò tụi mình thích thú đi dạo trên thảm lá mà mơ mộng vu vơ... Mặc kệ tiếng chuông reo hết giờ chơi, mặc kệ sáng đầy nắng, mặc kệ trưa đầy tiếng giảng bài nôn nao, lá cứ rụng đầy, lá cứ rụng đến nổi hôm nào trời gió nhiều sân trường như dệt đầy lá bay, thơ không chịu nỗi. Có hôm, vào giờ chơi khi lá rụng giăng mắc khắp nơi, tôi đã thử kéo vạt áo dài trắng lên và trong phút chốc đã hứng được đầy một vạt áo lá vàng ( đó là vì ngày xưa trường toàn là nữ sinh nên kéo vạt áo lên một chút không sao, bây giờ các cháu nhỏ Minh Khai chắc không thể làm trò đó rồi ). Trưa tan trường, áo trắng bay đầy trên đường hòa với những cánh hoa dầu bay trong gió, đẹp không tưởng được. Và tôi của những năm xưa thường là một tay ôm cặp trước ngực, một tay níu vạt áo, nhưng hoa dầu rơi trước mặt thì lại đưa tay chụp, luống cuống để tà áo bay.... Bạn có nhớ lại chưa hởi những người Bạn Gia Long xa xưa... : Rằng Trường mình rất đẹp mùa lá rơi, mùa hoa dầu bay, mùa phượng đỏ... và cả một mùa hạ cuối cùng đầy nước mắt chia tay khi cứ mỗi buổi sáng vào lớp lại nghe tin có thêm một Bạn đã lặng lẻ theo gia đình đi xứ khác rồi....
Vậy mà đã hơn 40 năm ngày rời Trường. Tóc xanh xuân thì đã điểm bạc, những cô thiếu nữ mắt đen trong veo, má hồng tươi trong nắng, thanh mảnh dịu dàng trong tà áo dài màu nguyệt bạch ngày nào giờ đã mỗi người một nơi!... nhưng mà Bạn của tôi ơi, những cánh hoa dầu thì khác, năm nào cũng vậy, hẹn một mùa thả mình bay xoay tít mù trong gió, phiêu du trên không, tận hưởng một cuộc đời khoáng đạt, nhìn hết, thấy hết rồi từ từ rơi xuống thấp, xuống thấp để ngả mình nằm êm ái trên đường.
Bạn xưa biết không, trong khi thong thả đi qua mùa hoa bay năm này tự nhiên tôi ngộ ra rằng : Nhanh hay chậm là cách mình muốn sống. Đủ hay thiếu là cách mình đón nhận. Sâu sắc hay nông nổi là cách mình thể hiện khi nói Có và Không. Những cánh hoa dầu bay cũng dạy tôi rằng: Nhìn đi, Nó sống đã ĐỦ. Trong cuộc sống mà mình thấy quá ngắn ngủi của hoa dầu thì Nó đã kịp vui chơi, chao lượn đến nơi nó muốn, đã kịp nhìn, thấy đủ hết trên đường bay, đã kịp hưởng thụ hết cái mùi không gian thanh thanh, nhuộm đầy mình một màu thời gian tím ngát, đã kịp được ve vuốt, ôm ấp đầy người cơn gió yêu thương nên chẳng còn gì luyến tiếc... nên cứ nhẹ nhàng tiếp đất, cứ thanh thản và thanh thản sống như thế.... đến cùng.
Ngày rồi cũng sẽ hết, đêm trắng đâu có dài..., một mùa hoa bay làm tôi nhớ quá chừng những người Bạn xưa đã cùng tôi vui đùa, hứng lá thu bay đi qua đời thiếu nữ .... Nhớ thôi, còn gặp thì chưa chắc đã thật lòng yêu thương nhau vô tư như thời đi học, dù bây giờ Bạn và tôi đều đã già, nhưng sống thanh thản và nhẹ nhàng như cách của những cánh hoa dầu thì khó quá phải không?

Tuy vậy, tôi vẫn cứ thầm hỏi bao giờ  mình lại được gặp nhau, mặc lại những chiếc áo dài lụa nhẹ nhàng màu nguyệt bạch, và lại nâng nhẹ, níu nhẹ vạt áo dài vì sợ sang đường gió thổi áo bay...