Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

Hoàng Hạc

                                                      Vô thức đầy tâm trạng,.....
                                                                        bâng khuâng đọc lại thơ Đường
                                                      thấy vầng trăng với giòng hương thiếu thời

          Người tên là Hoàng Hạc,
          "" Nhất khứ bất phục phản ... "
          Phương thảo dù xanh...
          Lòng vẫn nản.
          Mấy mươi năm
          gió đem mối tình lãng mạn
          rải khắp non cùng, biển cạn.
          ...........................................
              Hoàng Hạc không về,
              Phương thảo thê thê....
              Anh Vũ châu chìm trong bóng khói
         ..................................
            Sao Hoàng Hạc không về???...
            Đâu ai chặn đường bay trở lại!
            Quá khứ vẽ một đường vòng,
            nhưng cánh chim bay đường thẳng.
            Ôi,
            Đôi cánh đã vổ vào hư không!!!
                
                 Hoàng Hạc không quay về.
                 Bài thơ viết trên vách thưa quá ngắn.
                 Hơn 30 năm - Vị ngọt tình yêu hóa đắng,
                 màu thời gian trên tóc phai dần,
                 tiếng thời gian còn lại tiếng chuông ngân..
                 Rơi đều,
                 Rơi đều trong đêm trừ tịch.

                 "Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản... "
                  Giấc mộng kê vàng đã vãn
                Ta mở mắt nhìn một lần
                 thấy vầng trăng xưa trôi dần,..
                                Trôi dần vào quên lảng
                                 trên dòng sông cuộc đời.... gợn sóng nhấp nhô.
               
                     Hoàng Hạc ơi..
                     Đôi cánh đã bay theo đường ảo vọng,
                     chấp chới chân trời, nẻo cũ - một lầu trăng.

.                    Đường không dốc nhưng tình đầy,  trĩu nặng,
                     Đêm dài mênh mang mà ngày thì đã ngắn...

                     Mắt cũng đầy nước mắt một trường giang.
                   

2 nhận xét:

  1. Vô đề.

    Mắt đầy nước mắt một trường giang
    Mây phủ tóc mây một bóng tàn
    Mơ hồ một tiếng chim kêu mỏi
    Một lòng thu cũ vẫn chưa tan!

    *

    Phương Vũ thê thê... chìm bóng khói
    Chuông chùa ngân mãi nước xuôi giòng
    Oán kẻ ra đi không trở lại
    Để người tha thiết giữa hư không.

    Trả lờiXóa
  2. "Mắt cũng đầy nước mắt một trường giang". câu thơ quá ấn tượng!

    Trả lờiXóa