Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Vĩnh viễn

Ta vì ai...
Mỗi năm lại may một chiếc áo lụa ngà.
Mỗi năm lại vì ai hái cúc vàng vào phòng một đóa.
Mỗi năm vì ai gom lá khô đốt vào đêm trừ tịch.
Vì ai gom khói thơm ủ vào tóc đen.

Nhưng mỗi năm qua đi... qua đi....
áo hình như thanh mảnh hơn một chút,
Cúc lại như không còn màu nắng vàng,
lá khô đốt lên để hương bay đi từng không,
tóc thưa thôi không còn ủ nữa...

Ta vì ai...
Lòng như tro tàn thôi không ấm lửa -
lạnh mê người đêm trừ tịch ướt mưa xuân.
Rượu dâng Trời - rót xuống đất cho nhuần.
Lại hận không thể đem người trong lòng ra vứt bỏ!

 Ai nói cái gì là buông tay -
Mọi sự thành không có ? 
Trăng khuyết đi - đến 15 lại tròn.

Vĩnh viễn vầng trăng kia luôn quay đầu lại.
Ta đầy một tâm tư si dại,
bao giờ có thể gởi hết vào hư không?

 
 

3 nhận xét:

  1. Những vần thơ rất tuyệt! Không uổng công ta chờ đọc suốt năm dài...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cũng rất là tuyệt nếu thơ được khen. Rất cám ơn anh Bình.

      Xóa
  2. Ta đã vào đêm hai chín... ba mươi...
    đọc thơ của nhỏ bạn làm ta ngỡ mình là trăng rằm ..vừa mới qua mười bốn.
    Cám ơn những dòng thơ đẹp của P !

    Trả lờiXóa