Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Đèn khuya....

Mọi người về ồn ào
ít bửa rồi đi.....
Má lại cô đơn với cái bàn thờ Ba tối, sớm!
Tóc bạc, nhớ, quên lộn xộn.
Một câu chuyện xưa kể lại mấy mươi lần!

Nhưng xin Má , Má ơi... xin Má ngàn lần
Xin hãy sống lâu, đừng rời đi quá sớm
Xin Má hãy nhẫn nại làm cây cột chống,
để chúng con có chỗ mà bám vào tìm được cảm thông.
Nhìn được mấy đóa hồng đỏ tươi ngày Vu lan tháng 7.
Nhìn được đèn khuya hắt bóng âm thầm.
Nối kết đám con mỗi người mỗi nết.
Tụi con lớn hết rồi,
có đứa vẫn còn hay cãi, lẫy
tị nạnh, hơn thua từng chữ, từng câu.
Má ngồi im nghe,
tóc bạc trắng đầu
Mắt buồn hiu
Thở dài, thở ngắn.

Nhưng vẫn còn Má là còn kết gắn
Tám đứa con đi ngược, đi xuôi
vẫn xúm lại quây quần.
Ngày giỗ Ba vẫn còn Má tần ngần
Đứng trước mâm cơm khấn vái.
Cái bóng cô đơn nhìn mà ái ngại
Tuổi già lắt lay...
Trái chín trên cây chưa biết rụng ngày nào!
Công cha nghĩa Mẹ thâm sâu
đâu có ngại gì ngồi nghe Má kể...
Một câu chuyện xưa đến mấy mươi lần!

2 nhận xét:

  1. Vậy đó. Ngày xưa rảnh rỗi là chạy ngay xuống "Nguyễn Thông nối dài". Chiều 30 tết nào cũng xuống má với bữa cơm cuối năm sau khi sắp sẵn mâm cúng ở nhà. Tất bật nhưng ấm lòng. Lúc má gần mất tự nhiên thấy má thương mình nhất nhà, lâu không xuống thì má nhắc, lâu không xuống là nhớ má. Từ khi má mất, em trai mình tuyên bố: 30 Tết, mạnh ai nấy cúng vì ai cũng phải làm mâm cơm 30 tết ở nhà. Mình âm thầm khóc rồi chọn ngày mồng ba để tụ tập chị em tại nhà mình. Từ mồng 4/11/2010 đến nay mình chỉ xuống Nguyễn Thông mấy lần có giỗ. Em trai thực tế nhưng mình thấy má mất rồi, mình như người con thiếu quê hương ngày Tết. P. a!

    Trả lờiXóa