Đường đã vàng một màu hoa cúc dại,
cỏ đã xanh ngăn ngắt một chỗ nằm.
Gió thổi qua một mùa thu ái ngại,
hỏi.... bao giờ người sẽ lại về thăm...???
Để đem về từ quá khứ xa xăm,
ngọn lửa đỏ của tro tàn ấm nóng
sưởi bàn tay cô dơn và lạnh cóng
bằng khói hương mùa tưởng vọng u linh....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét