Xin gửi tặng NS. Nguyễn Ánh 9
những cảm xúc khi đọc bài báo " Nỗi đau trời cho"
( Báo Người Lao động số thứ bảy 19/06/2010 )
Tình đầu tôi giông bão,
tưởng ngủ yên ngàn năm,
sao cứ như sóng ngầm...
Ngày và đêm vang dội.
...............................
Trong lồng ngực tái tê
mỏi mòn và mất mát...
Mùi tóc xưa thơm ngát,
ánh mắt xưa nồng nàn,
trái tim xưa biết khóc...
khi cuộc tình dở dang.
............ Thôi thì không yêu nữa.
Mãi mãi không còn yêu.
Tóc đã nhuộm màu chiều.
Mắt buồn không còn nắng.
Nhưng trên môi vẫn đắng
giọt nước mắt ngỡ ngàng!
bởi tôi còn lang thang,
trong nồng say ký ức.
Em chính là vô thức,
ẩn sâu trong đời tôi,
khi tôi viết thành lời
em hóa thân vào nhạc.
Tình ca tôi khao khát
những thanh âm ngọt ngào.
Tôi nuốt hết đớn đau
đàn nghiêng bên ghế nhạc.
Đêm tôi về ngơ ngác
nghe em cười bên tai.
Đêm tôi về mơ say
thấy em chờ bên cửa....
..................... Giọt đàn mềm như lụa
quấn quanh em dịu dàng
Hồn tôi dây tơ mỏng
Buông từng sợi lang thang...
............................
Em ơi...
Cùng tôi run phím nhạc
cho nốt buồn rơi mau
......... Bay theo từng cánh hạc,
..........Bay êm lên trời cao
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét