Bình Ngô rồi,
Nợ nước đã xong.
Phạm Lãi của em ơi,
Sao Anh chưa cùng em sánh bước.
Để người đời sau và người nghìn năm trước...
cứ thắc mắc hoài chuyện Tây Thi đi đâu????
Ta bỏ ngoài tai những chuyện bể dâu,
Công Tướng Khanh Hầu - bèo mây trôi nổi,
Bạc tiền - áo cơm lặn lội.
Những Gia huấn ca - bổn phận làm người.
Đi về phía tiếng cười,
Tây Thi một thời giặt lụa.
Bờ bến Trữ La,
tiếng cười lệ ứa......
Bước xiêu xiêu, đổ vỡ bức thành Ngô
.....................................
Về Cô Tô
Hồn Việt, ngựa Hồ...
Phạm Lãi ơi,
sao lại đặt lên đôi vai mỏng manh
cơ đồ, đất nước!
Người đời sau và người nghìn năm trước,
có biết cho Tây Thi
tiếng cười - lệ ứa...
Quân vương ơi,
Thiếp đã phụ chàng rồi,
trong gươm đao bèo giạt - hoa trôi,
gót nhỏ ngập ngừng,
cung vàng điện ngọc.
Lời thề trăm năm tơ tóc
gió thoảng mây bay,...
có đêm nào lạnh hơn đêm nay,
khi trùng trùng quan, binh vây phủ,
mà chàng vẫn bình yên giấc ngủ,
mà môi em vẫn thì thầm ... thủy chung.
Cát chạy, đá rung,
Thành trì xiêu đổ !
Lòng Tây Thi một trời giông tố,
Ngô Vương ơi, sao thiếp nỡ phụ chàng!!!
Đêm Cô Tô
Ngọc nát, vàng tan.
( mình mà là Tây Thi thì mình không thèm yêu Phạm Lãi, ... )
Ngọc Phượng - 1975
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét