Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Mấy mùa hoa...

HOA CÚC VÀNG ….
HOA HƯỚNG DƯƠNG
                                                                                       
                                                              Hãy để tôi tặng Anh bài viết nầy.
Người đã lỗi hẹn không quay về từ mùa thu 1974.


Hướng dương !!!!!!
Trước tiên phải nói là Tôi đã ghét loài hoa này biết bao nhiêu.
Tôi ghét cay đắng cách nó nở – Không hề e ấp, dử dội tung rộng hết các cánh hoa ra… không chừa một cánh nào, kể cả các cánh hoa  li ti ôm sát nhụy. Tôi ghét cay ghét đắng cái cách nó sống, chỉ mươi ngày rồi thôi, như là cái cách người ta yêu vội: Vội yêu rồi vội chia xa… không hề tiếc nuối. Đối với tôi hoa là phải nở một cách e ấp, dịu dàng. Như là con gái vậy, phải đi đứng, nói cười đoan trang, nền nả, khuôn phép và trang trọng. Nói vậy mà tôi lại đi yêu thiết tha cúc vàng, những bông hoa huy hoàng như màu áo Trạng nguyên ngày vinh quy bái tổ, những bông hoa chở đầy những sợi nắng lơ mơ của mùa thu. Những cành hoa dù tàn lá vẫn nằm yên trên cành không rụng.
Đó là những bông cúc trong bức tranh vẽ bằng sơn dầu mà người đầu tiên yêu tôi đã đem đến tặng tôi trước khi Anh bay thẳng vào cõi vĩnh hằng … khi con chim sắt của Anh trúng đạn.  Bức tranh cúc vàng là những giọt nước mắt có thật của tôi khi nhìn ra tình yêu của nó trên đôi cánh mà Anh đính trên tranh thay tên người tặng. Anh biết tôi yêu những hoa cúc vàng mong manh và đã dỗ tôi hãy bằng lòng làm vợ Anh để đổi lấy những ngày Anh sẽ lkhông để cho chân tôi chạm đất, Anh long trọng hứa sẽ bế tôi trên tay bất kỳ khi nào Anh về nhà, sau mỗi chuyến bay sẽ đem về trồng cho tôi những giống hoa cúc mới, Anh hứa hoa sẽ mọc trong vườn nhà, leo trên bậu cửa sổ và khi tôi thức dậy đón 1 ngày mới Anh sẽ để tôi thức giấc với mùi hương tinh khiết của 1 bộng hoa cúc vừa nở bên gối.….
Đó là lời hứa của 1 người đã vĩnh viễn đi xa mà không hề quay lại để nghe câu trả lời. Tôi đã chưa kịp trả lời vì ngày đó tôi chỉ mới vừa 17 tuổi.  17 tuổi tôi thông minh, xinh đẹp, tinh tươm  như 1 bông hoa thuần khiết và cao ngạo như màu hoa tôi yêu. Khi tôi 17 tuổi tôi nghỉ tôi sinh ra để  chuẩn bị làm 1 bà hoàng.
Sau khi người ấy không quay về như lời đã hứa, tôi không thèm yêu hoa cúc vàng nữa. Dù nó vẫn vàng như vậy, bất chấp thời gian… vẫn mùi hương nhẹ nhàng, thanh khiết, nhưng không còn là loài hoa quý hiếm tôi yêu ngày xưa. Tôi cho rằng hoa cúc vàng bây giờ không còn những cành yểu điệu rải chút nắng thu trên balcon nhà ai bên đường. Không còn nữa loại hoa cúc Nhật mỗi chậu chỉ được vài bông… và vì khi người ấy đã đi, đi rất xa thì những bông hoa vàng trên bức tranh sơn dầu hình như ngày càng nhợt nhạt.
Tình yêu với hoa trong tôi mỗi ngày chỉ còn là sự giận dữ, bực bội khi người ta đem chưng trên bàn thờ cả bó llớn, hoa chen chúc nhau đến không thở được. Công nghệ trồng hoa đem lại việc hoa cúc nở đầy quanh năm, không cần mùa thu, không cần nâng niu mãi một chậu hoa để được nhìn những nụ tròn như núc áo  nở chầm chậm những cánh hao vàng, tôi ghét những bông cúc vàng đầy tràn những cánh, nở to và chóng tàn…
Và mùa xuân năm nay, khi kinh hải nhìn những chậu hoa cúc, cành cao lênh khênh, mỗi chậu cả trăm bông nở đầy, đều tăm tắp mà người ta mua về để trước cổng nhà, tôi đã ứa nước mắt giận hờn (hoa cúc đâu phải là loài hoa dễ dàng phô trương hương sắc của mình, càng không phải là một màu vàng vô hồn rải đều trên vải, đến cả vẽ thì người ta cũng phải vẩy những nét mực thủy mặc cho hoa cúc có hồn ai nở đem những bông hoa tôi yêu biến thành các cô thiếu nữ chỉ để diễu hành trên đường phố !!! ).

Mùa xuân năm nay, khi cùng chồng đi chợ hoa tết, tôi thản nhiên bỏ qua những chậu hồng ẻo lả, những chậu cúc vàng đều đặn một màu, những chậu Mãn Đình hồng như các cô gái trang điểm thô kệch, tôi lướt qua những bông Thược dược to tướng lúc lắc trên cành và chợt đứng sửng nhìn những cây hướng dương vàng gom ở một góc chợ đang có rất, rất nhiều người mua… và lần đầu tiên tôi nhìn, ngắm kỷ những bông hướng dương dưới nắng sớm… những bông hoa vàng hớn hở, từng cánh hoa  mạnh mẻ như những tia nắng đầu ngày, và đưa hết mình ra nắng, không che giấu điều gì, những bông hoa thẳng thắn, minh bạch và vui vẻ. Ngạc nhiên một chút vì những ý nghỉ lúc đó, sao cũng là hoa  Hướng dương,  không có gì khác mà suy nghỉ của mình đã khác??? Suy nghỉ khác nên mắt nhìn cũng khác…, tự nhiên thấy hết ghét cái cách hoa nở, cái cách  hoa đương đầu với ánh nắng chói chang, như đó chính là hạnh phúc của nó, rồi chợt nghĩ con người cũng vậy, biết khổ, biết khó cũng lao vào, trong chông gai kiếm tìm hạnh phúc, và chỉ cần hạnh phúc mỉm cười xa xa là thấy đủ sức để hy sinh, chịu đựng. Lại nghĩ hoa hướng dương sao giống người phụ nữ Việt Nam ở các vùng quê xa, cứ vui vẻ, ưởn ngực ra mà hứng sương giá, nắng gió ngoài đồng ruộng, lặn ngụp dưới ao sâu, lặn lội đường xa, gánh gồng nuôi đủ năm con với một chồng như bà vợ của quý ông Tú Xương, vậy mà nói đến chồng, con lại cứ cười hớn hở, có chê, trách thì cũng là chép miệng mắng yêu. Có oán than thì lại tự cho là mình vụng đường tu kiếp trước, kiếp nầy phải trả… cái nết chịu thương, chịu khó sao mà giống nhau đến lạ kỳ giữa hoa và người, hay hoa hướng dương cũng là một kiếp vụng đường tu trước kia nên cứ mỗi mùa xuân lại hẹn thề trả nợ nhân gian?
Ngẩm nghĩ mãi rồi cũng thử đưa ra ý kiến mua một cặp, hai chậu hoa về chưng tết, lại đến chồng ngạc nhiên vì mấy năm trước vợ cứ nửa mắt cũng chẳng thèm nhìn đến nói gì đòi mua. Nhưng nết chìu vợ của chồng  cũng thuộc loại có hạng, nên cứ nói về hoa thì vợ phán gì chồng răm rắp nghe, không cãi. Mua hai chậu hoa về để hai bên tam cấp, trước bức màn cửa mỏng manh đầy một sắc hoa vàng lại thấy hoa bên ngoài cửa và hoa bên trong cửa cứ ẩn hiện, duyên dáng không ngờ, những bông hoa vàng to như cái dĩa trà đồng loạt quay mặt hết ra ngoài nắng, cứ mở cửa ra nhìn là thấy muốn bật cười theo cái cách mà nó vui vẻ từ sáng sớm. Mới thấy rằng cái cách mình ghét ngày xưa sao kỳ cục, lãng xẹt, mới ngộ ra rằng vạn vật, kể cả con người nếu được nhìn bằng con mắt yêu thương, dịu dàng thì tất cả đều đẹp, mỗi vẻ đẹp khác nhau trong trời đất là tặng vật quý hiếm của tạo hóa tặng cho muôn loài, can cớ gì tự nhiên ghét bỏ ?
Vậy mới nói, mỗi thời 1 cách nghĩ, trẻ khác, lớn tuổi một chút đã khác, sắp về với đất trời lại khác nữa. Từ hoa cúc sang hoa hướng dương, cuối cùng cũng chỉ là màu vàng… đâu có gì khác, chỉ có tôi là khác. Tôi của ngày 15, 17 tuổi đâu phải tôi bây giờ…
Ơi những hoa cúc vàng thời thiếu nữ xa xôi, những bông hoa thơm hương trà, ngan ngát mùi thảo dược, mùi gió thu, những bông hoa n vàng trên cổ mộ mỗi tiết thanh minh… Xa xôi… Xa xôi như dáng hình tôi yểu điệu trong tà áo dài vàng đầu đời biết diện, xa xôi như ánh mắt ai ngỡ ngàng nhìn tôi lần đầu gặp mặt, ánh mắt ấy nói với tôi rằng tôi chính là cô gái bước ra từ giấc mơ của Anh.  Xa lắm rồi, không phải là ngày hôm qua, không phải như một cái chớp mắt.
Khi tôi đâm ra cảm thấy vui vì một loài hoa khác, tôi biết là cái thời xa lắc ấy đã thôi ám ảnh mình.

(Mùa xuân năm 2010)
                                                                                               


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét