Thứ Sáu, 18 tháng 3, 2011

Ở đâu có gió......

         Tôi có rất ít những giấc mơ...
         Tôi thường đi ngủ rất khuya khi đã đọc sách mõi mệt và chỉ trở dậy khi trời sáng. Nhưng khi đã mơ - thời gian gần đây tôi chỉ mơ thấy những chuyện liên quan đến một người. Nửa đêm tỉnh dậy vì giấc mơ, tôi cứ trăn trở hỏi mình vì sao?
         Bởi tôi không cố gắng nhớ đến người ấy, trong những ngày nầy công việc của tôi cũng không có gì liên quan đến người ấy, vì sao trong những giấc mơ dài, ngắn của tôi - tôi luôn gặp và ở bên người ấy? Có chăng chỉ là khoảng đời còn rất trẻ của tôi, cái thuở 15, 16 tuổi, tôi vẫn nhớ có một anh chàng cao, gầy cứ đi theo tôi trên những con đường tôi đi, vẫn đến nhà tôi ngồi hoài từ sáng đến trưa, nói đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất. Mà ngày ấy tôi rất sợ nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi còn rất nhỏ, tôi sợ mẹ tôi la, tôi sợ bạn tôi chọc, tôi sợ mọi người biết.
        Đến một ngày, không thể chờ ở tôi một chuyện rõ ràng, H ( tên anh chàng ấy ) gởi tôi lá thư nói lời yêu và chờ ở tôi một tình cảm tương ứng. Tôi hoảng hốt, mất ăn, mất ngủ vì không biết hỏi ai, càng không dám tâm sự với ai. Tôi đâm ra oán H đã đẩy tôi vào một hoàn cảnh khó xử. Tôi không muốn mất H nhưng không thể xác định với H là tôi yêu như H muốn. Và tôi đã viết cho H một lá thư trên trang giấy có chữ CỔ TÍCH thật to, tôi nói với H là tôi không yêu H và gì nữa... tôi quên rồi và tôi thản nhiên gởi.
       Nào biết người ấy đã giữ lá thư từ chối của tôi suốt 20 năm, cả khi anh đau khổ bỏ học nửa chừng, cả khi anh đã có vợ, có con. Anh đã canh cánh trong lòng hình ảnh tôi và nổi buồn, giận sự từ chối thẳng thắn của tôi. Anh yêu tôi thật sâu nặng và không hề muốn che giấu điều đó với bất cứ ai, với anh, đó không phải là thứ tình cảm trẻ con mà tôi vẫn cho là như vậy.
       Gặp lại H sau nầy, chúng tôi đã ngồi với nhau kể lại chuyện ngày xưa và tôi vẫn cười cười " chuyện trẻ con mà " - Nhưng H lại nghiêm mặt  " Không, nếu bây giờ có ai hỏi thì H vẫn nói như thế, H vẫn như thế. " H nói rất thành thật, gương mặt Anh có vẻ giận như bị tôi  xúc phạm vì tôi vẫn cho đó là chuyện đùa. Nhưng may quá, H đã cười, anh bảo với con gái tôi " Mẹ con vẫn tính nết như vậy, không sống thật chút nào "
       Con gái tôi ngơ ngác.
       Có hôm H điện cho tôi, nói vài chuyện gì đó, tự nhiên anh thở dài: " Sao em cứ cái kiểu nói chuyện như đang ở trên cung trăng vậy? "
    
        Tôi không ở trên cung trăng, tôi là một phụ nữ đẹp, thông minh. Tôi hiểu từng lời, từng ý của H. Nhưng nếu bây giờ tôi mới 16 tuổi, nếu như bây giờ được trở lại ngày xưa tôi sẽ trả lời cho H khác với nội dung của lá thư cổ tích ngày ấy, ít ra trong thư tôi cũng sẽ nói với H rằng  hãy chờ tôi lớn thêm chút nữa.

        Hồi ấy tôi còn trẻ quá, tôi không nghĩ là thật những gì đang xảy ra quanh mình. Hồi ấy tôi ngỡ là H đọc thư xong, xếp lại và thản nhiên đến tìm tôi như bản tính phớt lờ, hay đùa của H. Tôi không nghĩ, không ngờ mất luôn H đến giờ. Tôi hiểu ánh mắt H nói gì, những cử chỉ săn sóc H dành cho tôi trước mặt mọi người đều là những cử chỉ thật lòng, không phô trương, giả dối, nhưng chúng tôi cũng hiểu rằng không có gì, hoàn toàn không thể có gì.
       Tôi và H lại mất biệt nhau suốt mấy năm nay. Già rồi H lại trở thành trẻ con vì hay giận. Anh im lặng không gọi điện, không sắp xếp các cuộc gặp gở giống như tình cờ. Anh lại giận dỗi giống như ngày xưa khi bị tôi làm cho tổn thương dù bây giờ tôi đã khôn ra một chút, nói gì cũng cố gắng cho thật dễ nghe.... và tôi im lặng không nhắc nhở, không tìm H, tôi sợ....
       Vậy mà tôi lại liên tục gặp H trong những giấc mơ của tôi từ suốt 3 năm nay.
       Có giấc mơ H đưa tôi về một ngôi nhà gỗ trồng đầy hoa, có hàng rào sơn trắng. chúng tôi ngồi ngay bậc cửa nói đủ thứ chuyện trên đời, có giấc mơ H cùng tôi đi trên một cánh đồng đầy cỏ dại và những bông hoa trắng nhỏ li ti, chúng tôi cãi nhau và lại làm hòa, bao giờ cũng do H châm chọc tôi điều gì đó.
       Những giấc mơ không có đoạn đầu và bao giờ cũng thế không có đoạn cuối, giấc mơ hay kết thúc nửa chừng để mặc tôi loay hoay ráp nối từng chi tiết, tìm hiểu tại sao!
   
       Nếu H biết trong giấc mơ tôi luôn gọi H bằng Anh chắc anh vui lòng lắm, tôi biết Anh vẫn luôn mong đợi nghe tôi gọi bằng Anh từ bao nhiêu năm. Và nếu H biết tôi luôn mơ thấy anh thì sao nhỉ? Hẳn anh chàng sẽ lại châm chọc rằng tôi đang chết mê chết mệt vì anh, rằng tôi là một con người hay che giấu sự thực.
       H ơi, có những sự thực không cần nói ra, không nên nói ra chút nào H không hiểu sao? H đang ở trong giấc mơ của tôi, H làm sao biết được vì lẽ gì?

       Bởi có những điều chỉ sống trong vô thức. Trong vô thức của tôi có H, như thế đối với H chưa đủ sao?

                                                                                                 HP. 2010
                                                                      ( tên gọi nầy ắt sẽ làm H vui lòng....
                                                                       ....khi tình cờ đọc được bài viết .)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét